5.
Chu Gia Lương thích Từ Mộ Mộ, đó đã là chuyện ván đã đóng thuyền!
Anh từ cao trung đã yêu thầm người ta, nhưng bởi vì cứ do dự, sau đó bị Trần thanh Dương nhanh chân đến thổ lộ trước, dắt tay Từ Mộ Mộ đi mất.
Có điều tục ngữ nói, mối tình đầu tuy vô cùng tốt đẹp nhưng giống nhau đều chết yểu! Quả nhiên, sau đó Trần Thanh Dương ra nước ngoài, mối tình đầu Từ Mộ Mộ cuối cùng không giải quyết được gì.
Thời đại học, Chu Gia Lương lấy hết can đảm muốn bày tỏ, ai ngờ lúc đó tư tưởng Từ Mộ Mộ đã thăng hoa tới độ cao khác. Cô cho là yêu đương là phiền phức, còn son sắt nói, trước ba mươi tuổi không yêu đương, sau ba mươi tuổi có lẽ tùy duyên lấy chồng.
Cứ như vậy, Chu Gia Lương đành thu hồi ý muốn sở hữu cô, ở bên cô làm bạn bè tốt, làm tri kỷ. Mãi tới khi qua sinh nhật ba mươi tuổi của Từ Mộ Mộ, anh mới thử đưa ra đề nghị “Nếu ý chỉ của “Hoàng thái hậu” không thể trái, cứ mệt mỏi như vậy, hay là chúng ta kết hôn đi?”
Từ Mộ Mộ hơi suy tư, sau đó cười đến mi mắt cong cong “Tốt nha!”
……………….
Suy nghĩ suốt đến mấy năm nay, đôi mắt Chu Gia Lương lộ ra ánh sáng, phảng phất có vẻ còn sáng hơn sao, lấp lánh đều là hồi ức.
Rốt cuộc, người ở bên Từ Mộ Mộ mười lăm năm là anh, không phải là ai khác. Lúc này, phòng tắm có tiếng cửa mở, anh vội vàng đứng dậy đỡ Từ Mộ Mộ đến sofa, sau đó ngồi xổm xuống trước ghế, rất tự nhiên mà thay cô xoa thuốc.
Từ Mộ Mộ nhìn chăm chăm vào đỉnh đầu anh đến xuất thần, cho tới khi Chu Gia Lương xoa thuốc xong lên tiếng “Xong rồi”, cô vẫn không có phản ứng.
Chu Gia Lương trực tiếp ôm Từ Mộ Mộ lên, cô theo bản năng vòng tay ôm cổ anh, ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, tim lập tức đập như đánh trống. Giống như quay về thời niên thiếu mười bảy mười tám tuổi, có cảm xúc gì đều viết hết lên mặt, nhất là tâm tình thích một người, không biết cách nào che giấu.
“Đi đâu vậy?”
“Ôm em về phòng ngủ”
Chỉ là câu nói bình thường, nhưng bị Khương Nghiên tẩy não với từ “ngủ” không thuần khiết kia, trong nháy mắt Từ Mộ Mộ đỏ mặt, lẩm bẩm lặp lại “Ngủ hả?”
Chu Gia Lương thấy phản ứng của cô rất kỳ lạ, đi vài bước, bỗng nhiên nhớ tới kiến nghị của Khương Nghiên, tự nhiên tai nóng lên, cổ họng cũng hơi khô.
Anh chỉnh điều hòa, đem cái chăn mỏng đắp lại cho Từ Mộ Mộ, thuận tay tắt đèn. Sau đó lấy gối của mình, chạy trốn đến phòng đọc sách. Nếu còn ở đó, anh sợ mình không cầm lòng được.
Từ Mộ Mộ xác định anh đóng cửa đi ra ngoài rồi, lấy di động ra nhắn cho Khương Nghiên —
“Nếu tao ngủ chung với Chu Gia Lương, thật sự không có vấn đề gì sao? Tụi tao làm bạn thân mười mấy năm, đến lúc đó có thể bị xấu hổ không?”
Vừa rồi lúc Chu Gia Lương đắp chăn cho cô, Từ Mộ Mộ đột nhiên phát hiện xương quai xanh của anh rất đẹp, xém tí là cô đã thò tay sờ soạng thử.
Cẩn thận suy nghĩ, Chu Gia Lương không chỉ có xương quai xanh đẹp, mắt cũng đẹp, tính tình cũng không tệ, còn đối với cô khá tốt, chưa bao giờ ghét bỏ cô ăn ké cơm…
Không bao lâu, Khương Nghiên nhắn lại “Mày đã hỏi tao, tức là trong lòng mày đã có ý định với luật sư Chu. Nếu mày chỉ thiếu chút xíu can đảm, tao đây trả lời là – ngủ đi, mày là được pháp luật công nhận, hợp pháp!”
“…..”
6.
Tục ngữ nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, cuối cùng Từ Mộ Mộ mộng xuân, người trong mộng là Chu Gia Lương.
Tỉnh dậy vừa thấy mắc cỡ vừa thấy sờ sợ, mùi đồ ăn ấm áp xuyên qua khe cửa bay vào phòng, cô híp mắt nhìn đồng hồ, 7 giờ rưỡi.
Ra khỏi phòng ngủ, thấy Chu Gia Lương đang bày chén đũa, một bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, có một cảm giác động lòng người. Tóc mái mềm mại rũ trước trán, cô nhìn đến lóa mắt.
Thì ra thời điểm thích một người, cả người anh đều là ánh sáng, khi cô nhìn anh, trong mắt cũng có ánh sáng dịu dàng.
Phục hồi tinh thần, cô giả vờ bình tĩnh chào buổi sáng, hỏi “Sáng nay ăn gì vậy?”
“Sữa đậu nành, cháo”
Có vài việc Chu Gia Lương vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, cho nên sáng sớm anh đã chui vô bếp làm bữa sáng, thuận tiện tự hỏi mình. Anh múc một chén cháo, một chén sữa đậu nành, mùi cháo thanh đạm hòa quyện với mùi sữa đậu nành tinh khiết, mùi thơm bay tứ phía.
Từ Mộ Mộ nhìn chăm chú hai chén kia, lại nhìn trên ban công treo quần áo của hai người, giống như pháo hoa nở rộ lãng mạn, lại lưu luyến dịu dàng.
Tự nhiên cảm thấy trở thành vợ chồng thật sự cũng không phải là một việc khủng khϊếp gì.
“Ăn sáng xong, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng có chạy lung tung khắp nơi”. Trước khi ra cửa, Chu Gia Lương không yên tâm dặn dò.
Từ Mộ Mộ ngoan ngoãn gật đầu, tự sửa lại cà vạt cho anh, sau đó hỏi “Tối nay ăn gì?”
Liên tục ăn cá hầm ớt một tuần lễ, cô ăn không nổi nữa.
Anh suy nghĩ một chút, đáp “Canh giò heo, cho em bổ chân!”
“….”
Khương Nghiên biết Từ Mộ Mộ trật chân, xách một phần giò heo hầm tương tới “Đây là luật sư Chu nhờ tao mua cho mày, nói là ăn gì bổ nấy”
Tiếp đó, cô lại rất thần bí đưa qua một cái hộp rất đẹp “Cái này mới là quà an ủi tao tặng mày”
Vừa mở ra, Từ Mộ Mộ lập tức trợn tròn mắt, Khương Nghiên đưa cô bộ nội y tình thú!
“Tao không cần, mày tự mặc đi”
Khương Nghiên là người có tính nôn nóng, nhìn Từ Mộ Mộ với Chu Gia Lương dông dông dài dài, tới bây giờ vẫn không đâm thủng tầng cửa sổ làm bằng giấy kia, trong lòng cô rất sốt ruột nha!
Thật vất vả mới đợi đến thời cơ chín mùi, còn không nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm, chờ một ngày nào đó một người giải phóng trước, bắt tay, anh với em là bạn tốt, vậy là xong đời!
“Mày không phải muốn ngủ với luật sư Chu sao? Đây là chiến bào* đó” (*Quần áo ra trận – mình thấy chữ chiến bào ngắn gọn mà buồn cười nên giữ nguyên)
Từ Mộ Mộ hơi chống đối món quà này “Tao đồng ý với mày, nhất định sẽ ngủ với Chu Gia Lương. Nhưng tao không cần chiến bào”.
Quà đã tặng không có vụ đem trả về.
Khương Nghiên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tẩy não “Nếu mày đã hiểu rõ ràng nội tâm của mình, quyết định thu phục luật sư Chu, tại sao lại ghét bộ chiến bào này chứ? Hơn nữa, quần áo không những có thể giúp mày quyến rũ hơn, còn mang tới sự bất ngờ cho anh ấy, tụi mày động phòng hoa chúc trễ, có thể lưu lại hồi ức tốt đẹp tại sao không chịu làm?”
Vì sợ cô tiếp tục nói, Từ Mộ Mộ cuối cùng chịu thua “Tao nhận, mày đừng nói nữa”
Bà mai xứng đáng chức vụ nhất thế giới Khương Nghiên cười tủm tỉm móc ra món quà thứ hai “Cái này là đồ bảo hộ an toàn, nhớ kỹ đêm nay cố lên, tao coi trọng mày đó!”
“Khương Nghiên!”
“Được được không chọc mày, da mặt mày mỏng. Tao nói chuyện cuối cùng, bảo đảm là chuyện đứng đắn…”