Editor: Peachh
Beta: Khang Vy
Cái từ mãi mãi này, sức nặng quá lớn.
Đặc biệt là nói từ trong miệng thiếu niên, mức độ đáng tin cậy càng thấp hơn năm phần.
Có người thiếu niên nào chưa từng nói, tôi sẽ mãi mãi thích XXX, tôi sẽ mãi mãi ở bên cô ấy, vài giây sau lại quên đi lời từng hứa như vậy chứ.
Tuần Mặc cũng biết rất rõ điều này.
Nhưng khi câu nói này từ trong miệng Trình Đồ Nam nói ra, nước mắt cô đã nhịn bấy lâu nay bỗng nhiên rơi xuống.
Cũng giống như đêm hôm đó, sau khi nhận hết ấm ức, một khắc kia nghe thấy giọng nói của cậu.
Tất cả những bất bình và những cảm xúc khó nói mà Tuần Mặc chôn sâu trong lòng nháy mắt đều tìm thấy một khoảng trống, có thể được trút bỏ một cách tự nhiên.
Cô ấy dường như là hành tinh nhỏ bị cả thế giới vứt bỏ, bị đuổi đi sau đó phải lang thang phiêu bạt một mình trong vũ trụ.
Lưu lạc thật lâu.
Cho đến khi gặp một hành tinh nhỏ khác có thể hoàn toàn tiếp nhận cô, hiểu cô và ủng hộ cô.
Từ nay, cô không còn phải một mình gánh chịu áp lực nữa.
Cô nguyện ý tin lời cậu nói là mãi mãi này.
Tuần Mặc chậm rãi ngẩng đầu khỏi đầu gối, chớp mắt hai cái.
Cổ họng dính chặt lại, cô nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trình Đồ Nam bắt gặp ánh mắt của cô, ngẩn người hai giây.
Theo phản xạ có điều kiện, cậu đưa tay ra, lau khóe mắt ướt át phiếm hồng của Tuần Mặc, giọng nói rất nhẹ: “Đừng khóc, đừng khóc, có anh Trình ở đây, anh Trình sẽ bảo vệ em.”
Cửa sân thượng đột nhiên bị gõ hai lần.
Trình Đồ Nam vội thu tay lại, Tuần Mặc cũng sợ tới mức tránh sang bên, giống như hai học sinh cấp ba bị bắt quả tang đang yêu đương vụng trộm trong một góc vậy.
“Thầy vào trong được không?”
Đó là giọng nói của Từ Ngang, trong trẻo và nhẹ nhàng, rất lịch sự, nhìn không có vẻ gì là tức giận cả.
Trình Đồ Nam liếc nhìn Tuần Mặc một cái, thấy cô gật đầu, lúc này cậu mới đứng dậy đi mở cửa.
Từ Ngang đứng ở cửa, hơi khom lưng tiến vào: “Thầy đoán đúng rồi, các bạn quả nhiên ở đây.”
Căn gác mái ở sân thượng vốn dĩ rất nhỏ, Từ Ngang vừa tiến vào, không gian trong phút chốc càng trở nên nhỏ hẹp.
Tuần Mặc hơi ngẩng đầu, theo bản năng co người lại: “Thầy Từ…”
“Sao thầy biết… bọn em ở chỗ này?”
Từ Ngang cười cười: “Các em là học sinh của thầy, đương nhiên thầy biết rồi.”
Anh duỗi tay vỗ vai Trình Đồ Nam, “Em ngồi đi. Đừng xem thầy là giáo viên, cứ tùy ý đi.”
Bản thân anh cũng không có chút ghét bỏ nào ngồi trên mặt đất, kẹp giữa Trình Đồ Nam và Tuần Mặc.
Tình huống ba người giằng co khó xử diễn ra hồi lâu, Tuần Mặc cuối cùng nhỏ giọng nói: “Ba em nhờ thầy đến khuyên bảo em hay sao ạ?”
Từ Ngang cười một tiếng: “Không phải, là thầy muốn kể chuyện xưa của mình với hai em.”
Tuần Mặc ngẩn người.
“Thật ra, khi thầy vừa mới quyết định sau này tốt nghiệp trở thành giáo viên, ba mẹ thầy cũng không đồng ý.”
“À, các em có biết thầy tốt nghiệp trường nào không? Thầy tốt nghiệp đại học B đó.”
Tuần Mặc và Trình Đồ Nam không hẹn mà cùng hít ngược một hơi khí lạnh.
Đại học B là một trong những trường đứng đầu cả nước, Tuần Mặc dù học không tồi nhưng cũng không dám nói mình có thực lực để thi đậu vào đại học B.
“Mặc dù nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng thực ra, khi thầy còn học cấp ba không phải là một học sinh giỏi, còn gặp phải một giáo viên không hề thích thầy.”
“Thật ra thành tích của thầy không tệ, nhưng ngày thường không được ngoan cho lắm, cũng không để ý đến bài thi cho nên cô ấy rất không thích thầy, cơ hồ mỗi tiết đều cố gắng hết sức tìm cách đì thầy.”
“Lúc ấy câu nói nhiều nhất của cô giáo chính là người như Từ Ngang, căn bản không có khả năng thi đậu đại học.”
Tuần Mặc ôm đầu gối, nước mắt không kìm được mà yên lặng nghe Từ Ngang chậm rãi kể về quá khứ của mình.
“Vậy nên lúc đó thầy đã nghĩ, thầy nhất định phải giành khẩu khí, thi thật tốt cho cô ấy nhìn thấy.”
“Thật may vận khí tốt, kết quả là thầy thi đậu.”
“Lúc ấy ý niệm duy nhất của thầy sau khi tốt nghiệp là ảnh chụp bằng tốt nghiệp mang tới trước mặt cô giáo và nói cho cô ấy biết, năm đó cô nói ai không thể thi đậu đại học?”
Từ Ngang hồi còn trẻ, không chỉ có một thân nhiệt huyết tràn đầy, lại còn thời dậy thì phản nghịch cực điểm.
“Sau đó, thầy quay trở lại trường cũ của mình, trước khi tìm gặp cô ấy, thầy đã đi dạo một vòng quanh trường.”
“Thầy đi ngang qua một lớp học, vừa hay nhìn thấy một cảnh tượng.”
“Một cậu bé đang bị phạt đứng, cô giáo nói được một nửa thì ném phấn vào đầu cậu bé.”
Trình Đồ Nam nghe vậy hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Ngang.
Từ Ngang lắc đầu cười, cảm thán nói: “Dáng vẻ kia, quả thực giống hệt thầy hồi cấp ba bị mắng.”
“Thầy đột nhiên có một ý tưởng, thầy nhất định phải trở về làm giáo viên.”
“Thầy muốn nói cho học sinh của mình rằng mỗi người đều có quyền bình đẳng, các em không cần cảm thấy tự ti, không cần phải từ bỏ bản thân, từng người các em sẽ có cuộc sống tốt đẹp cho riêng mình.”
Tuần Mặc không biết câu chuyện này có liên quan gì đến mình, mờ mịt chớp mắt thì nghe thấy Từ Ngang nói tiếp, “Lúc đó thầy nói sẽ từ bỏ công việc lương cao của công ty nước ngoài, đến đây dạy học sinh, ba của thầy suýt chút nữa muốn đánh chết thầy.”
“Nhưng đây là cuộc sống của chính mình. Thầy tự làm chủ quyết định. Dù có đập đầu đổ máu thì đó cũng là lựa chọn của mình.”
Từ Ngang sờ đầu Tuần Mặc, dịu dàng nói: “Thầy sẽ tìm cách nói chuyện với ba em, chúng ta cùng nhau thuyết phục ông ấy, được không?”
Khi anh nhìn thấy ba của Tuần Mặc thì hiểu rõ, đứa nhỏ Tuần Mặc này nhất định đã lớn lên trong một nền giáo dục phê bình điển hình.
Rõ ràng con bé có tiềm năng rất tốt, nhưng giữa nỗi thất vọng tích tụ qua bao ngày tháng, con bé dần bại trần, có vẻ lùi bước mà do dự không chừng.
Tuần Mặc nhớ tới sự bướng bỉnh của ba mình, do dự nói: “Có thể sao ạ?”
“Nhất định có thể.” Từ Ngang đứng dậy, kéo hai đứa nhỏ ngồi trên mặt đất lên, cười rạng rỡ trong không gian tối tăm, “Phải tin tưởng thầy chứ.”
Chờ đến khi Từ Ngang đưa Tuần Mặc về, tất cả các phụ huynh khác trong lớp đã rời đi, chỉ còn một mình Tuần Lập ngồi ở vị trí của Tuần Mặc.
Tất cả đèn trong phòng học đều bật sáng cho một mình ông, mà ông lặng lẽ ngồi dưới ánh đèn, trông cô độc đến lạ thường.
Từ Ngang bảo Tuần Mặc đứng bên ngoài phòng học đợi một lát, anh muốn vào nói chuyện với Tuần Lập trước.
Điều mà Tuần Mặc phải công nhận chính là Từ Ngang có tài ăn nói vô cùng tốt, khả năng thuyết phục và an ủi lòng người vào loại bậc nhất, khó trách anh vừa tới đã nhận chức chủ nhiệm lớp.
Cô cạy cửa lớp, nghe Từ Ngang khuyên bảo bên trong giống như người bán hàng đa cấp liên tục tẩy não, trong lòng càng khâm phục thầy.
Tuần Mặc nhỏ giọng lầu bầu: “Cậu nói xem ba tớ có thể nghe thầy không?”
Cô hiểu quá rõ về ba mình, ông chính là một con lừa ngoan cố, chưa tới phút cuối sẽ chưa thôi, không đâm vào tường Nam tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Trình Đồ Nam ôm vai đứng bên cạnh cười: “Nếu không được, cậu có thể bỏ nhà cao chạy xa bay là được.”
“Bỏ nhà trốn đi thì tớ đi chỗ nào chứ?”
“Tới nhà của tớ.”
Cậu nói quá đương nhiên khiến Tuần Mặc không khỏi hoảng hốt, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Trình Đồ Nam cười một tiếng, hơi khom lưng, nhéo vành tai cô, giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Tới làm em gái của tớ.”
Cậu suy nghĩ, “Sẽ sửa họ cho cậu, gọi là Trình Mặc nhé.”
Tuần Mặc: “…”
Cô không nể tình mà hất tay Trình Đồ Nam xuống, tiếp tục ghé vào cửa nghe cuộc đối thoại bên trong.
Bên trong Từ Ngang hàn huyên với Tuần Lập gần một tiếng, Tuần Lập từ cứng đầu phản đối lúc đầu chậm rãi an tĩnh lại, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài.
Từ Ngang nói chuyện với Tuần Lập hồi lâu, cuối cùng nói: “Anh Tuần à, tôi nghĩ Tuần Mặc có cuộc sống riêng của chính mình, không phải bản sao của anh.”
“Con bé cũng sắp đến tuổi trưởng thành, hoàn toàn có quyền tự quyết định cho mình.”
“Anh không nên, cũng không có quyền quyết định thay con bé.”
Cuối cùng Tuần Lập đưa Tuần Mặc trở về.
Từ Ngang và Trình Đồ Nam đứng bên cửa phòng học, nhìn Tuần Mặc đi được hai bước không nhịn được mà quay đầu vẫy tay với bọn họ, đồng thời cười một tiếng.
Thật lâu sau, Từ Ngang quay đầu nhìn Trình Đồ Nam, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: “Người nhà của em, hôm nay không tới sao?”
Trình Đồ Nam sửng sốt hai giây, “Vâng ạ” một tiếng: “Ông ấy không rảnh ạ.”
Từ Ngang không nói cái gì, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi: “Đứa bé ngoan.”
Trình Đồ Nam sửng sốt hai giây, cho rằng bản thân nghe được chuyện lạ.
Cậu, một đại ca trường học, người không ngừng đánh nhau và trốn học.
Vậy mà hôm nay cậu được chủ nhiệm lớp khen ——
Đứa bé ngoan sao.
Phản ứng đầu tiên của Trình Đồ Nam là thầy đang nói những điều vô nghĩa gì thế.
Cả người cậu từ trên xuống dưới có chỗ nào dính dáng tới đứa con ngoan chứ.
Chẳng lẽ vì hôm nay cậu giúp đỡ an ủi Tuần Mặc nên thầy cảm thấy cậu là người tốt bụng, hay quan tâm giúp đỡ bạn bè sao?
Nhưng đó là vì đối phương là Tuần Mặc, nếu đổi lại người khác cậu cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Trước khi Từ Ngang nhận chức, không xem sơ yếu lý lịch của cậu sao?
Hay anh chỉ muốn giáo dục cậu theo cách mà anh đã làm với Tuần Mặc?
Trình Đồ Nam không biết vì sao, đột nhiên cười khẽ một tiếng như là tự giễu chính mình.
Cậu đến lấy cặp sạch rồi chuẩn bị rời đi.
Từ Ngang lại đột nhiên mở miệng: “Em còn nhớ câu chuyện vừa rồi thầy kể cho em không?”
Trình Đồ Nam xoay người, gật đầu với Từ Ngang.
Từ Ngang nhìn cậu cười: “Vậy em có biết, cậu bé mà thầy nhìn thấy khi đi qua, bị cô giáo ném viên phấn vào đầu là ai sao?”
Trình Đồ Nam không chút biểu cảm mà nhìn chằm chằm anh, cũng không trả lời câu hỏi của anh.
Từ Ngang nhìn cậu hồi lâu, giống như đang nhìn một người khác đối diện mình.
Thật lâu sau, anh nở nụ cười: “Đứa bé ngoan, về nhà sớm đi.”
**
Tuần Mặc và Tuần Lập cùng nhau về nhà.
Tào Mông đã nhận được tin từ trước, đã hâm nóng hai chén chè đậu đỏ cho hai ba con, đợi họ trở về ăn bữa khuya.
Sau khi Tuần Lập bước vào cửa, ông đặt cặp xách xuống, đi thẳng đến bàn ngồi xuống, chậm rãi thở dài.
Tuần Mặc bất an từng bước dựa bên người ông, cũng không dám ngồi xuống.
Chỉ trong một tối trông Tuần Lập nhìn tiều tụy đi rất nhiều, ông nhìn chằm chằm chén chè đậu đỏ kia, thật lâu sau, cuối cùng nói: “Mặc Mặc, con hãy làm chuyện mà con muốn đi.”
Điều khiến ông thực sự hạ quyết tâm chính là một câu nói của Từ Ngang.
Anh tìm thấy Tuần Mặc trên sân thượng.
Cô gái nhỏ này, lúc ấy suy nghĩ về điều gì?
Tuần Lập thật sự không dám nghĩ đến.
Ông quay đầu nhìn về phía Tuần Mặc đang mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn ông, bỗng nhiên bật cười.
Sự bướng bỉnh của cô giống hệt như ông vậy.
Tuần Lập vẫy tay về phía Tuần Mặc, giọng nói nghẹn ngào, thong thả nói: “Lại đây, để ba ôm con một cái nào.”
“Là ba có lỗi với con.”
“Ba xin lỗi con.”