Tớ Đền Tớ Cho Cậu Nhé

Chương 12: Chúng ta phải hạnh phúc

Editor: Peachh

Beta: Khang Vy

Nhóc nấm nhát gan Tuần Mặc co rụt người lại.

Không phải cô chỉ nói đùa vài câu thôi à, sao đại ca lại nghiêm túc như vậy?

Trình Đồ Nam nhìn cô gái nhỏ không ngừng trốn tránh mình với vẻ mặt buồn bã, đoán cô không có tâm trạng nói giỡn, duỗi tay xoa đầu cô, “Được rồi, người thầy này sẽ đưa cậu về nhà.”

“Vậy thì, với tư cách là một người thầy, cho tớ hỏi cậu một câu nữa, cậu đã tặng quà chưa vậy?”

Tuần Mặc “hừ” một tiếng, quay người về nhà, vừa đi vừa nói: “Nhờ người khác tặng cho cậu ấy rồi.”

Trình Đồ Nam có vẻ rất không hài lòng: “Vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Loại quà tặng này nên được trao tận tay và trực tiếp mở ra trước mặt mới phản ánh được giá trị của chúng.”

Tuần Mặc lắc đầu, vẫn đi về phía trước “Quên đi, tớ không quan trọng hóa vấn đề đâu.”

Trình Đồ Nam kéo lỗ tai cô, muốn làm cô tỉnh táo một chút: “Cậu vốn muốn trở thành người đặc biệt trong lòng cậu ta, sao không có chút tự tin nào vậy?”

Tuần Mặc không trả lời cậu, vẫn tiếp túc đá đá, có chút phiền lòng.

Một lát sau, cô đá hòn đá kia ra xa, thở dài một hơi: “Làm cho người mình thích thích mình thật sự rất khó.”

Sau khi thở dài, Tuần Mặc nghiêng đầu, rốt cuộc không kìm được, thấp giọng hỏi: “Vậy nếu cậu là tớ, cậu sẽ theo đuổi người mình thích như thế nào?”

Lòng dạ đàn ông, mò kim đáy biển.

Tuần Mặc chỉ muốn biết, bọn họ rốt cuộc thích phương thức theo đuổi thế nào.

Trình Đồ Nam nghiêm túc tự hỏi, hai giây sau nói: “Nếu tớ là cậu, tớ sẽ trực tiếp ấn cậu ta vào tường để hôn, hôn cho đến khi cậu ta đồng ý mới thôi.”

Tuần Mặc: “…”

Thật đúng là phong cách của đại ca trường học, không hổ danh mà.

Trình Đồ Nam hỏi lại: “Vậy còn cậu?”

Tuần Mặc cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Tớ ư…”

“Là tớ… thật ra tớ sẽ không chủ động theo đuổi.”

Ánh hoàng hôn chiều tà xuyên qua đám cây ngô đồng thưa thớt, chậm rãi dừng trên người Tuần Mặc, kéo dài bóng dáng cô khắc trên đường lá rụng, kéo dài thật dài.

Lông mi cô bị bóng hoàng hôn che lấp, nhàn nhạt ánh lên màu vàng óng ánh, dịu dàng lạ thường.

“Dù sao thì thích một người, chỉ cần có thể đứng một góc lén lút nhìn trộm cậu ấy đã rất mãn nguyện rồi.”

Trình Đồ Nam hơi giật mình.

Một lát sau cậu lắc đầu, tựa hồ không ủng hộ cách Tuần Mặc thích người khác: “Với thái độ của cậu ấy, rất khó để cậu ta thích cậu lắm.”

Suy nghĩ của cậu rất đơn giản.

Nếu bạn thích ai đó thì phải lao về phía trước, phải đá bóng thẳng, và phải cho người đó biết rằng mình thích người đó.

Sở dĩ cậu chưa tỏ tình với Giang Tử Y là vì còn đang suy nghĩ thời điểm thích hợp hơn, trước tiên, mỗi ngày cậu sẽ gửi một ít đồ ăn để xem qua phản ứng của cô ấy thế nào, dù sao thì cậu cũng phải nói ra.

Nhưng xét theo thái độ của Tuần Mặc, nếu Tạ Trạch không chủ động, cô sẽ không sẵn sàng tiếp cận cậu ta.

Trên thực tế, ban đầu Tuần Mặc không nghĩ tới việc cô có bất kỳ giao tiếp nào với Tạ Trạch.

Như chính lời cô đã nói.

Nếu thích một ai đó, chỉ cần bí mật theo dõi người ấy ở một góc là tốt rồi.

Dù sao, bị một người mình không thích thích thầm, ai cũng sẽ cảm thấy bối rối cả thôi.

Nếu không phải Trình Đồ Nam phát hiện ra bí mật của cô, có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ chủ động tiến tới bước đầu tiên đối với Tạ Trạch.

Tuần Mặc nghĩ đến những điều kiện đó, quăng tám sào cũng không liên quan tới hình tượng của cô, khẽ nheo mắt lại.

“Không sao, không thích thì thôi.”

Tuần Mặc cười cười, sau đó cúi đầu nhỏ giọng lầu bầu một câu, “Tớ thích là được.”

Có lẽ là sợ Trình Đồ Nam cảm thấy mình sẽ vi phạm hiệp ước, Tuần Mặc nhón chân, vỗ vai Trình Đồ Nam, ra vẻ nói lời thấm thía: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện Giang Tử Y tớ vẫn sẽ giúp cậu theo đuổi. Còn cả một chặng đường dài phiá trước, bạn học Trình, cậu còn phải tiếp tục trên dưới cầu tác đó.”

Trình Đồ Nam vươn tay nắm lấy cổ tay Tuần Mặc, giọng điệu tuỳ ý như cũ, nhưng vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc.

“Như vậy không được, tớ không muốn bồi thường tổn thất cho cậu.”

“Vì vậy, chúng ta phải hoàn thành mục tiêu cùng nhau!”

“Hả?”

Tuần Mặc ngẩn người.

Trình Đồ Nam đang nói chuyện nghiêm túc với cô sao?

Trong thỏa thuận ban đầu, cô vốn cho rằng giúp đỡ Trình Đồ Nam là mục đích chính, về phía cô, đó chỉ là một điều kiện mà Trình Đồ Nam đưa ra để kiềm chế cô thôi.

Không ngờ, cậu thực sự đã xem xét những yêu cầu xa hoa của cô trong phạm vi nỗ lực của mình.

Tuần Mặc rút tay về, đứng thẳng lưng, rất nghiêm túc gật đầu, “Được.”

Thấy Trình Đồ Nam vẫn như cũ nhìn mình không yên tâm, cô suy nghĩ hai giây, duỗi ngón út ra, “Móc ngoéo.”

Trình Đồ Nam ngẩn ra hai giây, sau đó bật cười.

Cậu không chán ghét tính trẻ con ấu trĩ của Tuần Mặc lúc này, hơi khom gối, cúi người về phía trước, vươn tay móc ngoéo ngón út của cô gái, trong mắt hiện lên ý cười không dứt.

“Được rồi, móc ngoéo.”

“Nhớ kỹ, tất cả chúng ta phải hạnh phúc mới tính là thành công.”

“Không ai được phép đổi ý.”

**

Hình thức tự học buổi tối ở trường trung học có một chút đặc biệt.

Để bắt đầu tự học mỗi tối, trước tiên phải làm một bài thi nhỏ.

Số lượng câu hỏi không nhiều, điền vào chỗ trống chiếm đa số, có thể hoàn thành trong khoảng nửa tiếng, sau nửa tiếng sẽ được giáo viên trông coi sửa lỗi.

Hôm nay luyện tập đề vật lý.

Tuần Mặc tự biết mình không thiên về khối nào, văn học không tồi, ngoại trừ việc cô dường như không có năng khiếu mạnh ở môn học nào, nên học bài thập phần lao lực.

Thật không may, Vật lý là một trong số đó.

Tuần Mặc bị mắc kẹt ngay chủ đề thứ hai về cơ học.

Đề bài tự học buổi tối thường không khó, về cơ bản có thể tính toán bằng hai công thức sẽ ra.

Tuy nhiên, Tuần Mặc không thể tìm ra cách giải nào cho vấn đề.

Cô cắn đầu bút một cách vô thức và chọc tờ giấy nháp, tâm tình phiền phức rối loạn.

Cô không thể học tốt môn Vật lý.

Môn khác cái gì cũng có thể, chỉ ngoại trừ Vật lý.

Nhưng trạng thái hôm nay của cô cố tình lại rất rất kém.

Hai bên thái dương của cô mơ hồ đau nhói, như thể bị thứ gì đó vô hình trói chặt lại khiến cô sưng tấy và đau đớn.

Bánh răng suy nghĩ trong đầu cô dường như cũng bị thứ gì đó kẹt lại, chuyển động chậm chạp, khiến cô gần như không còn sức lực để suy nghĩ bất cứ thứ gì.

Tuần Mặc héo rũ nằm sấp xuống, đẩy tờ giấy nháp về phía trước, chuẩn bị nằm sấp viết.

Trình Đồ Nam vừa mới ghi tên vào phiếu luyện tập, theo thói quen liếc nhìn sang bên phải để chép đáp án, nhưng lại thấy khuôn mặt của cô gái nhỏ này nhăn lại, cả người co lại thành một quả bóng nhỏ, ủ rũ nằm trên bàn như thể bị ốm.

Trình Đồ Nam chất đống sách trên bàn để chắn tầm mắt của giáo viên, nghiêng người sang phải: “Làm sao vậy?”

Giọng điệu Tuần Mặc héo rũ, hoàn toàn không có hơi nói: “Đau đầu.”

Trình Đồ Nam khẽ nhíu mày: “Bị sốt sao?”

Tuần Mặc lắc đầu, cô biết bị sốt là như thế nào, hiện tại hoàn toàn khác.

Trình Đồ Nam duỗi tay sờ lên trán cô, thật sự không nóng, nhìn không ra cảm giác bị sốt.

Cậu thu tay lại, thấp giọng nói: “Cậu ngủ một lát trước đi, chờ nộp bài tập xong, tớ dẫn cậu đến phòng y tế xem sao.”

Tuần Mặc “ừm” một tiếng, bất đắc dĩ nhìn tờ giấy nhỏ trước mặt, vừa định ngồi dậy tiếp tục làm bài chưa kịp hoàn thành, nhưng tờ giấy đột nhiên bị Trình Đồ Nam dùng sức kéo đi.

Cô sững người một lúc rồi quay lại nhìn cậu.

Chỉ thấy Trình Đồ Nam đè chặt tờ giấy của cô áp chết dưới tay cậu, giọng điệu chân thật đáng tin: “Bạn nhỏ bệnh nhân, ngoan ngoãn cho ngủ ngon đi.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Huhuhu đúng là hai bảo bối ngọt ngào.