Editor: Peachh
Beta: Khang Vy
Tiết học đầu tiên tan sớm trước khi chuông báo hết giờ.
Lớp 8 là một lớp điển hình không thể buông lỏng quản lý, chỉ riêng việc đổi chỗ ngồi cũng khiến cả đám người ồn ào ầm ĩ, có thể được tan trước giờ, thầy Từ mắt thấy không quản được, dứt khoát cho tan học, còn có thể cho học sinh một đặc ân.
Trình Đồ Nam đẩy bàn ra, đứng dậy, gõ gõ góc bàn của Tuần Mặc, lười biếng nói: “Đi thôi.”
Tuần Mặc cảm thấy như thể mình đã nhận được một tối hậu thư thông điệp của cái chết.
Cô giấu đầu hở đuôi lấy một cuốn sách giáo khoa trên bàn, im lặng ôm cuốn sách trên tay theo sau Trình Đồ Nam, không nói một lời.
Đi ngang qua vài người thỉnh thoảng liếc nhìn họ với ánh mắt thần kỳ, nhưng Trình Đồ Nam phớt lờ họ, Tuần Mặc thì không dám quay lại.
Cho đến khi Trình Đồ Nam đưa cô lên tầng ba, đến góc cầu thang cuối cùng, bắt đầu tìm kiếm đồ trong túi.
Tuần Mặc ngơ ngác nhìn thoáng qua cánh cửa bị khóa chặt: “Sân thượng?”
“Ừm, cửa sân thượng bị hỏng rồi. Tôi đã thay ổ khóa và chìa khóa mới.”
Tuần Mặc: “Ồ…”
Một lúc lâu sau, cô mới nhận ra có gì đó không ổn, lập tức lặp lại lời nói của cậu, “Đổi khóa mới?”
Trường học!
Tài sản chung!
Muốn nói đổi liền đổi?!
Tuần Mặc cảm thấy thế giới quan của mình lại lần nữa bị Trình Đồ Nam lật đổ.
Cô thậm chí còn muốn hỏi Trình Đồ Nam có phải thực sự xem trường học là tài sản riêng của gia đình cậu không.
Trình Đồ Nam đi lên mười hai bậc thang cuối cùng, “hừ” một tiếng, từ trong đống móc khóa tìm thấy một cái, dễ dàng mở cửa: “Dẫn cậu xem một chút.”
Cánh cửa cuối cùng trên sân thượng quay mặt ra ngoài hành lang nên không ai nhìn thấy hai người bọn họ ở đây.
Nhưng mà Tuần Mặc vẫn nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh, sợ chỗ nào đó có gắn camera.
Trình Đồ Nam duỗi tay túm lấy cổ áo sau của Tuần Mặc, kéo cô tiến vào, “Đừng nhìn, không có camera đâu. Nơi này đã bị trường học vứt bỏ rồi. Đừng lo lắng.”
Cảnh tượng trên sân thượng khác xa với những gì Tuần Mặc tưởng tượng.
Nó không quá trống rỗng, có hàng đống mảnh vụn rải rác trên đó.
Trình Đồ Nam quen cửa quen nẻo vòng qua một đống mảnh vụn dưới chân, dẫn theo Tuần Mặc đi đến một căn gác xép bỏ hoang.
Cạnh cửa gác xép có một chiếc dù che nắng, bên dưới kê một chiếc bàn, ghế, đệm, tạo cảm giác nếu pha thêm ly cà phê sẽ là nơi để đại ca tĩnh dưỡng nghỉ trưa.
“Tất cả đều do tôi chuyển đến.”
“Còn một căn gác mái bỏ hoang bên góc kia.”
“Không nghĩ tới, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu như vậy. Tôi đã ở đây hơn nửa năm rồi, cũng không thấy ai tới kiểm tra.”
Trình Đồ Nam xoay người nhìn về phía Tuần Mặc, hơi câu môi, “Lần đầu tiên tới đây à, ngồi xuống đi?”
Tuần Mặc cũng không dám ngồi lên chiếc ngai rồng của đại ca, lắc đầu nguầy nguậy, chỉ nghi hoặc nói, “Vậy thì tại sao… sao lại đưa tôi đến đây?”
Trình Đồ Nam cụp mắt, giọng điệu thấp xuống: “Đôi khi tôi muốn yên tĩnh suy nghĩ một mình thì tới đây ngồi, cũng không có ai tới quấy rầy tôi, khá tốt.”
Tuần Mặc chớp chớp mắt.
Ôi, hẳn là một đại ca đáng thương.
Không ai quan tâm không ai thương, mỗi khi đi đánh hội đồng mà bị thương thì không có ai để kể lể, chỉ có thể trốn trên sân thượng để tự chữa lành vết thương.
Não bộ của Tuần Mặc tạo ra một đống những gì còn thiếu sót, đột nhiên cảm thấy có phần thương hại Trình Đồ Nam mà không có lý do.
Trình Đồ Nam nghiêng đầu, cười như không cười mà nhìn cô, bổ sung nói, “Cho nên, nếu như cậu bị Tạ Trạch từ chối mà không còn chỗ nào để khóc, cậu có thể đến đây trốn.”
Tuần Mặc: “…”
Chuyện này thật đúng là phải cảm ơn ngài quá.
Cô dọn dẹp lòng thương hại không đáng giá tiền của mình, nhét trở lại trong trái tim.
Trình Đồ Nam móc một chiếc chìa khóa nhỏ từ trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, “Chìa khóa dự phòng, tôi đưa cho cậu trước, đừng có mà làm mất đấy. Khi nào cậu muốn thì có thể tự mình đến đây.”
Chuyện này là sao chứ?
Đại ca ân chuẩn cho cô ra vào căn cứ bí mật của cậu sao?
Trình Đồ Nam cảm thấy được cậu đối với chuyện này rất thành khẩn, về phần chìa khóa nơi này, cậu còn không giao cho hai người bạn Tiền Vũ và Dương Diệp, mà chỉ giao cho mỗi Tuần Mặc.
Cậu có thể cảm thấy cô gái nhỏ hơi sợ cậu, cậu tự hỏi nửa ngày, có lẽ do bóng ma tâm lý mà dư luận trước đây để lại trong quá khứ, nên nghĩ rằng nên đối xử tốt với cô có thể sẽ giải quyết được nút thắt.
Không nghĩ tới Tuần Mặc lại chớp chớp hàng mi dài, im lặng không đáp lời.
Trình Đồ Nam nhìn ra cô gái nhỏ trước sau không ngừng cảnh giác, nhướn mày, nhẹ giọng hỏi: “Có phải cậu sợ tôi không?”
Đương nhiên là cô sợ chứ.
Về tin đồn vị đại ca này, trong trường đã sớm truyền ít nhất bảy hoặc tám phiên bản khác nhau.
Một trong những phiên bản nổi tiếng nhất nói rằng vị đại ca này có quan hệ với nhóm xã hội đen ngoài trường học khi còn là học sinh lớp 10, còn được chọn làm người thừa kế của tên trùm giới hắc đạo, tương lai sẽ cai quản hàng vạn đàn em xã hội đen.
Quả thật là một nhân vật cường đại có thể làm mưa làm gió, chỉ cần một động tác là có thể làm trường học điên đảo.
Trình Đồ Nam không chờ cô đáp lời, lại hỏi một lần nữa: “Có phải không?”
“À không có, không có.”
Tuần Mặc có khát vọng sinh tồn mãnh liệt, cô lập tức nhận ra nguy hiểm ẩn chứa trong câu nói này, lắc đầu quên mất hình ảnh BGM yakuza* trong đầu, lập tức bắt đầu nịnh nọt vuốt mông ngựa, “Ngài thật tốt bụng, tôi vẫn còn nợ ngài ân huệ, không dám không dám.”
(*dùng để chỉ mafia hay các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản.)
“Không cần sợ tôi.” Trình Đồ Nam dừng một chút, cười thành tiếng, “Bây giờ hai chúng ta có thể coi là… bạn bè?”
Đáng kinh ngạc.
Mẹ nó, đại ca trường học kiêm ông trùm xã hội đen nói muốn làm bạn bè với cô sao.
Làm thế nào để trả lời đây, chuyện khẩn cấp, online chờ gấp!!!
Trình Đồ Nam nói điều này, Tuần Mặc cảm thấy mình không thể ném chìa khóa vào mặt đại ca và nói rằng tôi không cần một người bạn như cậu.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, đi lấy chìa khóa.
Có lẽ là bởi vì căng thẳng, đầu ngón tay có chút nóng lên, lúc chạm vào lòng bàn tay của Trình Đồ Nam thì ngừng lại một chút, ngay sau đó nhanh chóng cầm chìa khóa đi.
Tay vị đại ca này lạnh quá.
Tuần Mặc nghĩ thầm trong lòng.
“Được rồi, nhận chìa khóa rồi thì chúng ta là bạn bè.” Trình Đồ Nam thu tay lại, nghịch chùm chìa khóa trong tay, “Còn nữa, tớ sẽ không ăn cậu đâu mà sợ.”*
*( Vì hai bạn sắp coi nhau là bạn thân nên bắt đầu từ bây giờ mình xin phép chuyển xưng hô thành “cậu- tớ” nha ^^)
Tuần Mặc lên tiếng, cọ mũi giày, đắn đo cách xưng hô với đại ca: “Chuyện đó, bạn học Trình?”
Trình Đồ Nam hơi nhướng mày: “Hả?”
Ờm… có vẻ không vừa lòng cho lắm.
Tuần Mặc căng da đầu, học theo cách gọi của các bạn nam khác: “Anh Trình?”
Cậu lại cất chìa khóa vào túi, giọng điệu tùy ý buông thả, “Đều là bạn bè, cứ gọi tên là được.”
Tuần Mặc chần chừ hai giây.
Cô nào dám gọi thẳng tên của đại ca chứ.
Trình Đồ Nam hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Tuần Mặc với đôi mắt đào hoa có tán không khai ý cười, “Đương nhiên, nếu cậu muốn gọi tớ là anh trai thì cũng được thôi.”
Được, đã rõ.
Tuần Mặc cẩn thận nói: “Vậy, bạn học Trình Đồ Nam, vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì?”
“Tiếng chuông vào lớp.”
“…”
“Cả hai chúng ta dường như vào muộn rồi.”
*
Tuần Mặc nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, buổi sáng cô suýt chút nữa cháy sém lông mày nhưng vẫn đến kịp giờ, thế nhưng lại ở trên sân thượng với đại ca mà quên mất thời gian.
Cô đứng ở cửa lớp, ngoan ngoãn cúi đầu nghe cô dạy Toán chỉnh đốn.
Cô dạy Toán tên là Khúc Quyên, tính tình không được tốt lắm, vui buồn thất thường.
Nói cách khác, việc cô ấy có nổi giận hay không đều hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng ngày hôm đó, khi tâm trạng tốt thì học sinh trốn học cũng không có vấn đề, nhưng nếu tâm trạng không tốt thì ngay cả bạn cúi xuống nhặt bút cũng có thể bị mắng te tua.
“Buổi học đầu tiên, mà dám đến muộn! Phong cách học tập, thái độ của em là thế nào! Nghĩ mình không học cũng giỏi đúng không, không muốn học thì đi ra ngoài cho tôi!”
Ôi, có vẻ như hôm nay tâm trạng cô ấy rất tệ.
Đương nhiên, Tuần Mặc không thể nói rằng cùng đại ca đi thị sát căn cứ bí mật, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, tỏ thái độ xuất sắc thừa nhận lỗi lầm của mình.
Hai tay Trình Đồ Nam vẫn đút túi, cả người biếng nhác, một chút đều không giống dáng vẻ nhận lỗi: “Cô Khúc, chúng em mới chỉ vào muộn hai phút, không quá mức chứ?”
“Hai phút, mỗi một người là hai phút, 44 học sinh chính là 88 phút, chính là hai tiết học Toán, cậu có đủ khả năng trả tiền không!”
Còn cô ở đây răn dạy người ta cũng không chỉ có hai phút thôi đâu.
Trình Đồ Nam âm thầm trợn trắng mắt.
“Nói đi, lý do vào lớp muộn, không nói được với tôi thì lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ba mẹ các em.”
Tuần Mặc nhắm mắt, nhỏ giọng nói dối: “Em đi vệ sinh ạ, xếp hàng lâu quá nên tới trễ.”
Ở trước mặt giáo viên, cô luôn là học sinh ngoan ngoãn, cúi thấp đầu, hai tay nắm góc áo đồng phục học sinh, trông rất đáng thương.
Cô lấy cớ này rất hợp tình hợp lý, Khúc Quyên nhớ ra trước đây cô là một học sinh giỏi nên buông tha cho cô, rồi quét mắt về phía Trình Đồ Nam, “Còn em? Em cũng đi vệ sinh à?”
“Không phải.” Trình Đồ Nam nhướn mày, “Em dẫn cậu ấy đi vệ sinh.”
Tuần Mặc: “…”
Trình Đồ Nam đang cố gắng hết sức giúp cô phá bỏ tin đồn hai người không hợp nhau.
Tuy nhiên các bạn học phía dưới rõ ràng lại được một phen bổ não về mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai người.
Bạch Cố lo lắng chọc Giang Tử Y: “Cậu nói xem, có phải đại ca vừa mới bắt cóc Mặc Mặc của chúng ta không?”
Giang Tử Y: “…”
Quả nhiên, cảm xúc của Khúc Quyên vất vả lắm mới hòa hoãn lập tức bùng nổ oanh tạc.
“Hai người các em, cầm sách Toán đứng cuối lớp nghe giảng cho tôi!”
Tuần Mặc thở dài trong lòng.
Cuốn sách cô vừa cầm ra khỏi bàn là sách toán, lúc này cô không cần quay lại chỗ ngồi để lấy, chỉ cần bước ra sau lớp.
Trịnh Đồ Nam cũng không có ý định cầm sách, đi theo Tuần Mặc xuống cuối lớp, đứng bên cạnh cô.
Khúc Quyên nổi giận quát: “Hai đứa mau đứng tách ra cho tôi!”
Vẻ mặt Trình Đồ Nam lãnh đạm, “Ôi… Em không mang sách giáo khoa, cần phải xem chung với bạn học Tuần Mặc.”
Cậu dừng lại trong hai giây rồi quyết định giả vờ xin lỗi, “Thành thật xin lỗi cô, nhất định lần sau em sẽ mang theo sách.”
Khúc Quyên không nói nên lời.
Cô cảm thấy Trình Đồ Nam này thật sự là gỗ mục nát không thể đẽo nên đành mặc kệ, tiếp tục lên lớp dạy học.
Trình Đồ Nam dịch lại gần về phía Tuần Mặc.
Tuần Mặc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự không có sách à?”
Trình Đồ Nam liếʍ môi dưới, đè thấp giọng nói, “Giả thôi. Tớ muốn đứng cùng chỗ với cậu.”
Cậu hơi khom lưng tiến lại gần cuốn sách toán cô đang cầm trên tay, giả vờ nghiêm túc đọc, môi mấp máy, “Rất xin lỗi.”
Tuần Mặc ngẩn người: “Hả?”
Giọng điệu Trình Đồ Nam thành khẩn: “Không phải vì chuyện này khiến cậu bị phạt đứng sao?”
Khúc Quyên cầm một viên phấn ném qua.
“Hai người các em bị phạt mà còn nói chuyện được à!”
“Tuần Mặc, em đi lên, giải quyết bài tập này, dạy lại cho các bạn học.”
Tuần Mặc còn chưa kịp đáp lời đã bị kêu lên bục giảng, chỉ có thể nhận lệnh khép sách lại.
Lớp 11, bài học đầu tiên là về dãy số, Tuần Mặc đã xem trước bài ở nhà, tiết học đầu tiên vẫn là về dãy số học, cũng không có gì khó lắm.
Cô đặt ra một công thức cơ bản và nhanh chóng viết ra cách giải của câu hỏi này, thoáng do dự một chút, nhẹ giọng mở miệng: “Đây là công thức cơ bản của dãy số học, an =…”
“Giọng nhỏ quá, em có thể nói to hơn được không? Không phải là nói cho tôi nghe, mà là giảng cho cả lớp nghe!”
Tuần Mặc khuếch đại giọng nói, “Công thức này…”
“Em chưa ăn sáng à? Không thể nói lớn tiếng lên được sao?”
“Em hỏi những người phía dưới xem, có nghe thấy em nói không?”
Tuần Mặc nắm chặt viên phấn, tay khẽ run, đầu ngón tay đổ mồ hôi làm ướt cả viên phấn.
Cô biết rằng Khúc Quyên đang cố tình chọc ngoáy, nhưng cô đứng một mình trước bảng đen, và bốn mươi ba người phía dưới đang chăm chú nhìn cô, cảm giác quẫn bách và bất lực từng chút một từ đáy lòng tràn ra, chậm rãi nuốt sống cô.
Không ai đến giúp cô cả.
Cô phải tự mình vượt qua nó.
Cô mím môi, có chút muốn khóc.
Khúc Quyên lại cao giọng hơn một chút: “Em hỏi Trình Đồ Nam, người đang đứng ở cuối lớp xem, xem cậu ta có nghe thấy không?”
“Có nghe được.”
Trình Đồ Nam chống khuỷu tay lên tủ khóa ở phía sau, gằn từng chữ một, sóng âm truyền qua khoảng cách hơn mười mét trong phòng học, truyền đến tai Tuần Mặc nhẹ nhàng mà chắc nịch, “Em nghe thấy được.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Đồ Nam hiện tại: Nghe được, cô ấy nói chuyện ở đâu tôi đều nghe được hết.
Nhưng mà tương lai một ngày nào đó lúc đang lái xe:
Trình Đồ Nam: Tiểu bảo bối, em nói lớn lên được không, anh nghe không rõ.
Khụ khụ.
Lời đồn về đại ca cũng chỉ là lời đồn, không nên tin đâu nha. Trình độ không đáng tin còn kém hơn cả tin tức Trình Đồ Nam và Tuần Mặc là đối thủ một mất một còn _(:з” ∠)_