Nhiêu Lệ Hoa không muốn một chút nào, cố bám vào Tô Minh Tây liền mạnh mồm nói “ Tôi đây nuôi dưỡng con bé mười tám năm là phí công sao?”
“Sao có thể nói như vậy được, mẹ đẻ Minh Tây cũng giúp cô nuôi con mười tám năm, hiện tại con bé đó tự mình tìm trở về đây, không phải là rất tốt sao?”
……
Ra khỏi nhà Nhiêu Lệ Hoạ, thầy Quan, tên đầy đủ là Quan Minh, liền cùng Tô Minh Tây nói về đợt thi dự khảo lần này. Cuối tháng năm ông muốn cô quay trở lại trường học để chuẩn bị cho tốt.
“Bên trường học thầy sẽ nói rõ, nếu Nhiêu Lệ Hoa còn đến gây sự, thầy sẽ dùng những gì con nói hôm nay để nói với nhà trường, trường học tất nhiên sẽ không để cho con chuyển trường”.
Tô Minh Tây cảm kích, “Cảm ơn thầy Quan.”
Tô Minh Tây nói đến việc chuyển trường để né tránh sự việc thế thân thiên kim mà Tô Đại Hanh đã áp lên cô. Nhưng cô nghĩ nếu mình chuyển trường cũng không thể hoàn toàn tránh thoát cô ta. Đổi đến một trường học xa lạ cô có khả năng càng bị động hơn. Bởi vì Tô Đại Hanh là thông qua Tô gia mua được giấy tờ chứng minh thân phận rồi lấy đó cướp đi kết quả của cô, vì vậy cô có đổi đến trường học nào cũng là không tránh được.
Hôm nay quả vải đã được Nhiêu Lệ Hoa mua toàn bộ, Tô Minh Tây không cần bày hàng bán nữa. Cô cùng thầy Quan chia tay nhau ở cửa khu, đúng lúc này Vệ Bình Xuyên đi xe đạp từ phía sau đi lên.
Tô Minh Tây cười hỏi: “Sao anh lại biết tôi chỗ này?”
“Tôi đưa xong phần vải còn lại đến trung tâm bán sỉ chạy qua chỗ cô. Ở đó nhìn thấy Thư Đại Hanh bán vải nhưng lại đang cãi nhau với khách hàng, tôi liền đoán ra cô với nhà Nhiêu Lệ Hoa”.
Thực ra vừa rồi hắn đã nhìn thấy Tô Minh Tây, vẫn luôn chờ đến khi cô cùng nam nhân trung niên chia ra thì hắn mới đạp xe lại đây.
Hắn biết Tô Minh Tây còn chưa có ăn cơm, liền đề nghị: “Tôi biết một quán mì không tệ lắm, cô có muốn ăn thử hay không?”
“Được nha.” Tô Minh Tây trực tiếp ngồi lên ghế sau của xe đạp.
Vệ Bình Xuyên một hơi đạp xe hơn mười phút, dừng lại trước một quán mì nhỏ.