(Thập Niên 80) Tiểu Tức Phụ Trọng Sinh

Chương 43

Tô Minh Tây nghe bà ta nói đến thầy giáo của mình nhưng vẫn nhàn nhạt nói: “Quả vải không thể để lâu được, đêm nay tôi không về. Bán vải xong ngày mai tôi sẽ đến trường học tìm thầy cô, đến lúc đó sẽ giải thích rõ ràng với họ”.

Chờ ngày mai thì con bé khẳng định lại chạy mất, Nhiêu Lệ Hoa liền nói : “ Tôi mua hết toàn bộ, sau đó cô liền cùng tôi về nhà gặp thầy cô đi”.

Có sinh ý không làm thì chính là đồ ngốc. Tô Minh Tây chỉ vào sọt quả vải của mình nói : “Bốn mao hai một cân, ở đây có tất cả là một trăm cân, như vậy là bốn mươi hai đồng”.

“Hiện tại trên người tôi không mang theo nhiều tiền như vậy, cô về nhà cùng tôi lấy tiền”.

“Được.”

Nhiêu Lệ Hoa tìm quầy bán quà vặt gọi nhờ điện thoại, đợi trong chốc lát Thư Đại Hanh sẽ qua đây với bà ta. Thư Đại Hanh nhận điện thoại, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu Nhiêu Lệ Hoa kêu cô ta qua đó làm cái gì a?

Thư Đại Hanh đến nơi liền nghe thấy Nhiêu Lệ Hoa phân công : “Đại Hanh, con ở lại đây, đem một trăm cân vải này bán đi. Mẹ mua là bốn mao hai một cân, con liền tự tính toán giá như thế nào cho tốt. Nhưng không thể thấp hơn bốn mao hai, nếu con có thể bán được giá cao hơn thì phần chênh lệch tiền kiếm được đó sẽ là tiền tiêu vặt của con”.

Thư Đại Hanh nghe bà ta phân phó xong liền trợn mắt há hốc mồm. Cô ta căn bản không muốn làm buôn bán, cũng như không bao giờ nấu cơm.

Không có giá ưu đãi đẩy mạnh tiêu thụ thì mấy thím, mấy chị khách hàng làm sao xúc động mà mua vải được. Dùng giá bốn mao hai một cân bán ra thì bán tới ngày mai cũng không bán xong được một trăm cân quả vải này. Hơn nữa Tô Minh Tây cũng đã ở chỗ này bán mấy ngày rồi.

Thư Đại Hanh cùng Nhiêu Lệ Hoa bàn bạc với nhau giấu thân phận của cô, sau đó liền thờ ơ lạnh nhạt nhìn cuộc sống của cô, hơn nữa còn mang đến cho cô bao nhiêu khổ sở. Vậy thì có cái gì mà đòi cô phải đồng tình thương cảm cho cô ta.

Tô Minh Tây trở về Tô gia thì gặp được thầy chủ nhiệm đã đợi cô được một lúc rồi.