(Thập Niên 80) Tiểu Tức Phụ Trọng Sinh

Chương 38

Xe vào đến huyện thành tiếp theo Vệ Bình Xuyên cũng không gọi Tô Minh Tậy dậy. Mọi ngời ngồi xe thường sẽ không nhớ được đường đi nhưng Vệ Bình Xuyên lại khác. Trong đầu hắn giống như một cái radar, chỉ cần đã đi qua một lần, mặc kệ là ngồi trên xe hay lái xe thì hắn đều có thể nhớ kỹ.

Hắn cũng là người ở huyện Kim Thủy. Lần trước cùng mẹ ngồi ô tô từ Kim Thủy đi Nham Thành, hắn cũng đã nhớ kỹ đường đi rồi.

Khi xe phanh dừng lại do có quán tính nên hơi xóc nảy một chút, Tô Minh Tây xoa xoa đôi mắt tỉnh lại, liền phát hiện đã tới trạm thu mua của Kim Thủy rồi.

Trạm thu mua đã chuẩn bị hàng hoá để chuyên đi.

Tô Minh Tây biết mẹ của Vệ Bình Xuyên ở huyện thành có mở một tiệm ăn vặt liền hỏi hắn có trở về nhà ăn trưa hay không?

Vệ Bình Xuyên còn muốn kiểm tra hàng hoá thật tốt vì vậy mà quyết định không trở về nhà ăn trưa. Tô Minh Tây liền nhanh chóng chạy đi mua một phần cơm rang thịt cho hắn. Đời trước gia hoả này cũng bị ung thư dạ dày thời ký cuối, nên đời này cô muốn giám sát hắn, bắt hắn ăn cơm cho tốt, rồi còn định kỳ làm kiểm tra sức khoẻ nữa.

Vệ Bình Xuyên muốn trả tiền xuất ăn cho cô, “Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô.”

Tô Minh Tây cười cười, “Không cần, về sau anh lại mời lại tôi là được.”

Đời trước, nam nhân này còn không nháy mắt đến một cái, dùng số tiền lớn trả tiền thuốc men cho cô, hiện tại một xuất cơm rang này của cô thì tính là cái gì.

Tô Minh Tây rốt cuộc cũng sẽ đi cùng xe với Vệ Bình Xuyên một tháng, hơn nữa cô cũng có hiểu biết một chút ở chỗ này, liền nhắc nhở Vệ Bình Xuyên.

“Khi anh nhập hàng cần phải cẩn thận, phòng ngừa bọn họ lấy hàng kém chất lượng đổi hàng tốt mà không biết. Hơn nữa, có một vài sọt hoa quả phía trên nhìn là sản phẩm loại một nhưng ở phía dưới lại toàn dưa vẹo táo nứt. Cố gắng đừng để xảy ra sự cố, đừng để cho tổ hai bắt lấy cơ hội”.

“Được.”

Vệ Bình Xuyên và mấy miếng ăn hết bữa trưa, vừa ăn vừa nghĩ đến Tô Minh Tây. Cô ấy quan tâm đến hắn như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn hắn cưới làm vợ?

Hắn vội vàng ngừng mấy cái suy nghĩ miên man đó, mặt lại đỏ bừng nên không dám ngẩng đầu, “Ngày mai tôi lại ở đây chờ cô?”

“Đúng vậy a”