Nghe Thư Đại Hanh nói những lời này xong, Tô Minh Tây càng thêm chướng mắt cô ta. Nếu cô ta đã là người xuyên sách tới đây thì chắc chắn sẽ biết rõ Vệ Bình Xuyên là người có thể mơ thấy cái chết của người khác. Mà mỗi lần anh gặp phải giấc mơ như vậy khi tỉnh lại sẽ rất thống khổ.
Lịch Đông Cúc từ nhỏ liền căn dặn anh, tuyệt đối không được nói với người khác về giấc mơ của mình. Vệ Bình Xuyên là một người tâm địa thiện lương vì vậy mà không thể nhịn được muốn nhắc nhở người khác mà thôi.
Thư Đại Hanh lại ở trước mặt cô bôi nhọ Vệ Bình Xuyên, nói anh có nội tâm vặn vẹo âm u.
Tô Minh Tây cảm thấy, kẻ trong lòng âm u chân chính là Thư Đại Hanh.
Cô khinh thường mà nói : “Tôi không hiểu sao cô lại bôi nhọ Vệ Bình Xuyên, tất cả những gì cô nói chỉ là lời đồn, không hề rõ ràng. Nhưng cô lại cùng Nhiêu Lệ Hoa phối hợp lừa gạt tôi, chính là muốn tôi tiếp tục ở lại Tô gia làm người ở cho các cô sai sử. Vậy thì cô cảm thấy hiện tại tôi sẽ tin tưởng cô?”
“Còn có, tôi chẳng hề cảm thấy ở nông thôn có gì vất vả, nếu cô cảm thấy sống ở trong thành phố tốt vậy thì cô lên sống cho tốt đi, tôi sẽ không bao giờ trở về Tô gia.”
Thư Đại Hanh dậm chân tức giận, cảm thấy Tô Minh Tây không biết cảm ơn những lời nhắc nhở của cô ta. Chờ đến lúc Tô Minh Tây ngồi tù xem có biết hối hận hay không.
……
Tô Minh Tây cứ như vậy ngồi trên ghế phụ của xe Vệ Bình Xuyên điều khiển.
Vệ Bình Xuyên ngày hôm nay chính là bắt đầu trên con đường tích góp số km lộ trình cùng trọng tải hàng hoá. Xe rời khỏi Nham Thành Tô Minh Tây liền bắt đầu làm người chỉ đường, nói cho hắn biết đường đi nào sẽ đi gần hơn một chút.
Vệ Bình Xuyên yên lặng vuốt ve tay lái, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên mở miệng nói “ Tâm lý của tôi không hề âm u, cũng không có nguyền rủa người khác chết”.
Hắn chỉ là mơ thấy mà thôi.
Tô Minh Tây cười nói: “Tôi biết, cậu tôi có nói với tôi rồi, khi anh còn nhỏ có mơ thấy tôi vào tháng năm năm nay bị rơi xuống đập chứa nước. Ngày đó anh đến đập chứa nước là muốn nhìn một chút người mà anh đã mơ thấy khi còn nhỏ có bị rơi xuống nước đúng không?”
Vệ Bình Xuyên cắn môi, đôi tay siết chặt tay lái.