Tô Minh Tây nếu không đi nhờ được xe, khẳng định sẽ không kiếm đủ tiền để học đại học. Hơn nữa mấy ngàn cân vải của cậu chỉ có thể bán được với giá bẩy phần tiền ở trạm thu mua mà thôi, như vậy thì bị thiệt đi chính là một trăm đồng.
Tô Minh Tây nhanh chóng hỏi tiếp : “Chú Tiết, trong tổ của chú không phải còn Vệ Bình Xuyên sao? Tối hôm qua không phải chú đã khảo hạch tư cách của anh ta hả?”
Vệ Bình Xuyên trước khi vào đội vận chuyển đã có kinh nghiệm lái xe, kỹ thuật lái của hắn cũng đã đạt qua thử thách, tuy rằng mới sờ soạng trong đội xe ba ngày nhưng so với tài xế già cũng chẳng kém hơn là bao.
Tiết Trần Bân cũng không nghĩ đem cục thịt mỡ này nhường cho đội khác, ông liền kêu Vệ Bình Xuyên tới, “Đi đường dài năm tiếng đồng hồ không đổi lái, một mình cậu có làm được không?”
Vệ Bình Xuyên hiện tại mỗi ngày ở trong sân của đội nhận huấn luyện, chỉ được sờ xe, lại không nhiệm vụ nên không thể chạy tuyến, chỉ có thể làm chút chạy chân việc, sớm vội muốn chết.
Tầm mắt hắn đảo qua Tô Minh Tây, cơ hội hôm nay vẫn là do cô ấy nói ra cho hắn, hơn nữa cô ấy vẫn như cũ không tránh hắn còn cười với hắn.
Hắn vội vã đem tầm mắt chuyển qua chỗ khác, “Cháu có thể đi được, khẳng định đem hóa an toàn trở về.”
“Tốt, vậy hôm nay con lấy xe của lão Điền, chạy xe đến huyện Kim Thuỷ, giữa trưa quay trở lại, đúng sáu giờ chiều cần phải mang hàng hoá trở lại đội”.
Đinh Phú Hải không đồng ý, “Hắn làm sao mà làm được, mới học có ba ngày, trên đường gặp phải sự cố thì ai sẽ phụ trách, hơn nữa tuyến đường này hắn có biết không?”
Tối hôm qua là Tiết Trần Bân khảo hạch kỹ năng lái xe của Vệ Bình Xuyên, đối với kỹ thuật điều khiển xe của hắn rất tán thành. Bây giờ lại có người nghi ngờ quyết sách trong tổ của ông, đương nhiên ông không đồng ý rồi.
Tiết Trần Bân nói: “Có vấn đề gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm, nếu tôi có thể đồng ý để cho hắn đi chính là tán thành kỹ thuật điều khiển của hắn. Tuyến đường không quen thuộc cũng không có vấn đề gì, an bài một người chỉ đường cho hắn là được”.