Chờ khi Tiết Trần Bân vừa đi, Tô Minh Tây liền đem mấy quả vải lột vỏ bảy ở phía trên mặt sọt, nhìn quả vài trắng tinh, thịt quả tươi ngon chính là chiêu bài tốt nhất.
“Vải tươi mới mẻ đây, buổi sáng mới hái từ trên cây xuống, nếm trước mua sau, không ngọt không lấy tiền”.
Tô Minh Tây đứng ở cửa ra vào của xưởng thuốc là bắt đầu giao bán quả vải.
Hiện tại đúng giờ tan tầm, ở cửa ra vào của xưởng thuốc là đang có không ít người ra vào, nhanh chóng đã có người qua đây hỏi thăm “Bán thế nào a?”
Tô Minh Tây nhiệt tình lột ra một quả cho khách hàng nếm trước “ Bốn mao rưỡi một cân, hai cân tám mao, còn nếu chị mua ba cần liền tính một đồng một mao”.
Giá ba cân là một đồng một, như vậy một cân tính ra còn chưa đến ba mao bẩy, giá này quá là tiện nghi. Nếu thích ăn vải thì một người một ngày có thể tuỳ tiện ăn luôn hai ba cân liền, huống chi đây là mua cho cả một nhà ăn, ba cân còn chưa đủ đâu.
Có người còn muốn cùng Tô Minh Tây mặc cả “ Một đồng ba cân đi, tôi mua luôn sáu cân”.
Tô Minh Tây vừa cười vừa nói: “Thím, đây là quả ở trong vườn nhà cháu, sáng sớm đã chọn những quả ngon nhất hái xuống. Thím đừng tưởng ở đây cháu có năm mươi cân mà nhiều, chỉ cần hai ba mươi người mua liền đã hết rồi. Nếu thím còn do dự là bị người khác chọn mất đồ tốt đấy ạ”.
Tô Minh Tây một bên nói chuyện một bên cân vải, nhanh chóng bán đi hai xuất ba cân cho hai người khách khác.
Thím kia thực ra cũng đã hỏi giá cả ở bên ngoài rồi, ở đó bán bốn mao hai một cân, nhưng mua nhiều cũng không giảm giá, cũng không cho ăn thử.
Bà thím vừa nhấm nháp quả vải miễn phí, vừa nhìn cô giá bán vải cùng xinh đẹp điềm mỹ như quả vải vậy. Thím này lập tức ngồi xổm xuống chọn ba cân “ Cô gái, quầy của cô là quầy lưu động, sẽ không cân thiếu chứ?”
Tô Minh Tây cân vải cho bà thím, đòn cân còn nâng cao cao “ Thím có thể đi cửa hàng kẹo đối diện cân lại, nếu thiếu một lạng cháu liền bù cho thìm một cân”.
Bà thím quả thật đi sang hàng kẹo cân lại, nhưng Tô Minh Tây chẳng sợ, cô cũng chẳng cân thiếu cho ai.