Vốn dĩ có quan hệ huyết thống, hơn nữa cháu gái lại giống mình, sau khi nghe thấy Tô Minh Tây nói từ bé đã bị Nhiêu Lệ Hoa ghét bỏ, Khương Khánh Phong tức giận không thôi : “Mẹ cháu đúng là người hồ đồ. Chị ấy còn tưởng rằng, để con gái ở lại Tô gia là cho con trải qua những ngày lành. Cậu đã thấy Nhiêu Lệ Hoa là loại không có lương tâm từ lâu”.
Tô Minh Tây cảm thấy có gì đó, liền vội hỏi lại: “Nhiêu Lệ Hoa nói như thế nào với mọi người?”
“Bà ta nói, cháu chuẩn bị thi đại học nên không thể bị phân tâm. Bà ta đành phải uỷ khuất con gái ruột chính mình, để cho nó thành cháu gái bên ngoại. Rồi bà ta đề nghị mẹ cháu chờ khi cháu thi xong đại học rồi hãy nhận lại cháu”.
Khương Khánh Phong vốn là không muốn để cháu gái ruột ở lại Tô gia, ông liền nói cho Tô Minh Tây tình huống hiện tại trong nhà.
“Cha ruột cháu năm đó nhận được đề cử đi học đại học ở trường Công Nông Binh. Sau khi hắn ta tốt nghiệp liền ly hôn mẹ cháu. Hiện tại mẹ cháu đang ở nhà cậu, bây giờ cháu ở lại nhà cậu đi, đừng trở về Thư gia.”
“Vâng, cháu nghe theo sắp xếp của cậu.”
Khương Khánh Phong gánh đến trạm thu vải một gánh vải nặng trĩu, nhưng bây giờ hắn mang trở về. Hắn kêu Tô Minh Tây đi cùng mình. Khi hai người đi qua cổng trạm thu mua liền có người ngăn hai người lại. “Anh Khương, vải hôm nay anh không bán thì đến ngày mai vẫn là giá đó thôi. Loại trái cây này không để lâu được, anh đừng cố chấp như vậy”.
“Các người thu mua của người khác là một mao một cân, vậy mà thu của tôi chỉ có bẩy phần, quá khi dễ người”
“Người ta là có giấy tờ của trong thôn cấp, đây là hiệp nghị đã được ký kết giữa trạm thu mua và trong thôn. Dùng giấy tờ chứng minh của thôn để phân loại quả vải thu mua. Anh Khương, anh trở về chịu thua với bí thư chi bộ của thôn đi, sau đó cầm giấy tờ qua đây, chúng tôi cũng sẽ thu của anh một mao một cân. Không có giấy tờ chúng tôi chỉ có thể dựa theo giá được nhà nước bảo hộ thu ma cho anh như vậy thôi. Đây là quy định rồi”.
Trong huyện có quy định, vì muốn bảo hộ cho người trồng vải, liền có quy định về giá bảo hộ, giá này chính là quy định không thể thấp hơn bảy phần tiền một cân. Khương Khánh Phong đắc tội với bí thư chi bộ thôn nên không lấy không được giấy tờ phân loại vải ở trong thôn cấp. Giá thu mua chỉ có thể dựa theo giá bảo hộ là bẩy phần tiền. Đây là quy định hắn cũng không có biện pháp.