Nghe xong Tô Minh Tây nói, Tiêu Bảo Quốc đỏ mặt tía tai. Ông ta còn đang muốn thiên vị cho mẹ con Hoàng Như Mai thì bây giờ liền đánh mất tâm tư đó.
Hoàng Như Mai mặt đã vặn vẹo đến khó coi, trừng mắt nhìn Tô Minh Tây lên tiếng “Đồ con gái chết tiệt kia, bị nam nhân làm bẩn thân mình, để tao xem mẹ mày có đánh chết mày không”.
Tô Minh Tây nhàn nhạt cười khinh thường, “Mẹ tôi sẽ không đánh tôi.”
Người mẹ mà cô nói chính là mẹ ruột của mình.
Hoàng Như Mai không tin. Vừa ra khỏi cửa liền mua hai cân vải mang đến Tô gia tìm Nhiêu Lệ Hoa cáo trạng.
Tô Minh Tây quay qua nói với Vệ Bình Xuyên : “Về sau có ai bôi nhọ anh, anh tìm tôi làm chứng”.
Vệ Bình Xuyên mặt đỏ đến không xong , Lịch Đông Cúc nhưng thật ra rất thích cô gái lanh lẹ có lương tâm này.
Con trai bà thuận lợi lấy được công việc trong đội vận chuyển Vận Thâu, hiện giờ tâm tình của bà rất tốt. Bà liền hỏi Tô Minh Tây “ Cháu là con cái nhà ai. Mẹ cháu có đánh kêu thím, thím qua chống lưng cho cháu”.
Tô Minh Tây cười cười đáp tiếng: “Mẹ cháu tên Khương Huệ Lan”.
Lịch Đông Cúc thần sắc lập tức liền cổ quái, “Nga, cháu chính là đứa nhỏ bị ôm sai kia sao? Thím không có cách nào gặp cô ấy, nhưng cháu yên tâm. Mẹ cháu sẽ không đánh cháu”.
Sau đó bà còn lôi Vệ Bình Xuyên đi rồi, vừa đi vừa nhỏ giọng dăn dò hắn, “Về sau không được đi lại cùng con bé”.
Vệ Bình Xuyên nhịn không được quay đầu lại nhìn, hai mắt liền đối diện với đôi mắt trong trẻo mang ý cười của Tô Minh Tây. Hắn lại một trận đỏ mặt, quay đầu kháng nghị với mẹ “ Cô ấy vừa giúp con làm sáng tỏ cáo trạng đó”.
Lịch Đông Cúc cũng mặc kệ, “Con cứu cô ấy, như vậy là hoà nhau, con dám trêu chọc vào con bé thì mẹ đánh gãy chân con”.
Tô Minh Tây mơ hồ nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con, nhịn không được cười ra tiếng.
Tô Minh Tây nghĩ đến hoàng quả phụ đi Tô gia tìm Nhiêu Lệ Hoa cáo trạng, liền nhanh chóng đi đến bến xe đối diện. Nhiêu Lệ Hoa nếu biết cô không quay trở lại trường học, khẳng định muốn tới bắt cô trở về.
……