Vũ Huỳnh đang bàn bạc nói chuyện cùng vợ, bỗng điện thoại di động trên bàn của anh reo vang. Nhanh như chớp, anh vội vàng lao đến vớ ngay chiếc điện thoại rồi đưa lên xem, thì ra là một số lạ. Mấy ngày hôm nay, cứ thấy điện thoại reo vang là cả hai vợ chồng anh đều giật mình thon thót. Thấy chồng cứ chần chừ mà chưa nghe máy, chị Chi đang đứng cách đấy không xa đã vội giục ngay:
-Ô kìa! Sao anh không mau nghe máy? Mau xem ai, liệu có khi nào người ta gọi đến để báo tung tích của con mình hay chăng?
-Số lạ em ạ! Ừ, thế để anh nghe điện xem nào.
Lập tức anh nhấn nghe máy rồi vội vàng đáp lời:
-A lô! Tôi Vũ Huỳnh nghe đây. A lô, a lô, ai gọi cho tôi đấy ạ?
Không có một tiếng trả lời, đầu máy bên kia vẫn im lặng rồi đột ngột cúp máy. Nhưng chỉ vài giây sau, vẫn là số điện khi nãy đã liền gọi lại. Lần này thì đầu máy bên kia, giọng một người đàn ông trầm đυ.c ồm ồm vang lên, ông ta chủ động nói trước:
-Anh là nhà báo Vũ Huỳnh? Là bố của bé Vũ Minh Long đúng không?
Vũ Huỳnh nghe người đàn ông hỏi vậy, anh đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, miệng anh cứ lắp ba lắp bắp rồi cuống quýt rối rít không ngừng hỏi lại:
-A lô, a lô! Anh, anh là ai? Con trai tôi đâu rồi?
Chỉ nghe người đàn ông kia hừ lên một tiếng, nói lớn:
-Nhà báo! Anh hỏi một câu thật quá dư thừa rồi đấy! Số bằng chứng kia anh đang cất giấu nơi nào.
Thế rồi, người đàn ông nọ chỉ nói tới đây, liền dứt khoát cúp máy. Nghe được vậy, nhà báo Vũ Huỳnh bàng hoàng lắm, anh vội vàng cuống quýt tìm số kia rồi gọi lại, đáng tiếc là đầu máy bên kia đã tắt nguồn. Thêm một lần nữa, từng tia hy vọng tìm kiếm con trai vừa được bùng khởi lên thì liền đã bị dập tắt. Vậy là những suy luận của vợ chồng anh đã đúng, bọn chúng đâu dễ gì bỏ qua cho gia đình anh.
Đêm hôm nay cũng giống như bao đêm trước đó, kể từ ngày con trai mất tích chưa đêm nào anh được ngủ ngon dù lấy một giấc. Chị Chi vợ anh cũng vậy, đêm đến nhớ con chị lại khóc lóc lu loa đến sưng húp cả hai con mắt, sau đấy hết đứng rồi lại ngồi cứ thẫn thờ quẩn quanh đi ra đi vào mãi bên trong bốn bức tường gò bó.
Ở ngoài phòng khách, Vũ Huỳnh vẫn lẳng lặng ngồi đó, thỉnh thoảng anh lại khẽ liếc nhìn đến vợ. Như sực nhớ ra, đang định mở miệng nhắc vợ xem đã cho bà ngoại Long uống thuốc hay chưa. Cũng may, câu hỏi anh sắp nói ra đã kịp thu lại. Từ lúc nào, vợ anh đã gục xuống cạnh giường mà ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
-Ừ, vậy cũng tốt! Khổ thân cô ấy, chắc là đã mệt mỏi lắm rồi. Thôi thì cứ để cô ấy ngủ lấy một tí cho lại sức.
Bản thân Vũ Huỳnh lúc này cũng muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy có gì đó khác lạ. Toàn thân đau nhức ê ẩm hết cả, chân tay vô lực, rồi mí mắt đã díu lại nặng trĩu.
-Quái lạ thật! Mình bị làm sao thế này?
Anh cố lắc lắc đầu mấy cái, rồi lại tự tay tát mạnh vào mặt mình đến mấy lần để cố kháng cự chống chọi lại cơn buồn ngủ ập tới mà không được. Cuối cùng, chỉ kịp rướn người đưa tay ấn mạnh chốt cửa một cái, rồi ngã vật ra sàn ngủ thϊếp đi không biết gì nữa.
Cũng không rõ thời gian đã trôi qua trong bao lâu. Chỉ biết rằng, lúc Vũ Huỳnh mở mắt ra mơ màng tỉnh lại, anh thấy bên mình đã có rất nhiều người xâu xúm vây quanh mà xì xào bàn luận. Rồi bác Quang, tổ trưởng tổ dân phố ngay lập tức tiến lại, bác vỗ vỗ lên vai anh nói lớn: -Này nhà báo! Nhà báo đã tỉnh hẳn hay chưa? Gia đình nhà báo vừa bị mấy kẻ xấu đột nhập vào đấy.
Bọn này manh động thật, chúng đánh xịt thuốc mê rồi lục lọi tung hết đồ đạc trong nhà lên rồi kia kìa, chắc bọn này muốn kiếm tìm thứ gì đó quý giá lắm. Cũng may là lúc ấy anh Công dân phòng phát hiện, nhưng một thân một mình sức mọn không chống trả nổi bốn tên. Cuối cùng chỉ kịp truy hô, nhưng cũng bị bọn nó đánh cho trọng thương nặng lắm. Nguy thật đấy, để chút tôi làm đơn trình báo lên công an phường, yêu cầu nhanh chóng truy quét, bắt hết những đối tượng xấu này đi. Mà riêng tổ dân phố mình cũng vậy, cần nhanh chóng cắt cử ra một đội tuần phòng cho yên tâm bà con ạ. Thôi được rồi, thế này cũng là may mắn lắm, chưa xảy gì đến thiệt hại nhân mạng cũng là quá tốt rồi. Nay vợ chồng nhà báo cũng đã tỉnh lại, bà con chúng ta cũng nên giải tán ai về nhà nấy đi thôi. Thế rồi chỉ trong giây lát, bà con dân phố theo lời bác tổ trưởng, mỗi người một câu họ động viên rồi xin phép lần lượt ra về bằng hết.
Trong nhà thì bà Hoành mẹ vợ anh là người tỉnh lại muộn nhất, vừa mơ mơ màng màng tỉnh lại bà đã sợ hãi rồi hét toáng:
-Quỷ! Quỷ! Tôi xin, tôi van ông đấy. Ông sống khôn thác thiêng, ông đừng có dẫn quỷ nó về đây mang tôi theo đấy. Ông, ông mau mau đi đi! Rồi cứ vậy, bà xua xua tay khóc lóc bi ai thảm thiết lắm.
-Mẹ! Mẹ bình tĩnh lại nào. Cái gì mà lại quỷ nữa thế hả mẹ?
Bà Hoành từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn được con gái ở bên vỗ về hỏi chuyện, thế nhưng bà vẫn sợ lắm, toàn thân run rẩy lắc lu như kẻ lên đồng, ánh mắt bà man dại cứ len lén liếc nhìn khắp nhà một lượt. Cuối cùng, bà giật nẩy mình trỏ tay về phía cái bàn ăn cơm, miệng lắp bắp không ngừng nói tiếp:
-Đấy! Kia kìa. Ông ấy vẫn ngồi đó kia kìa. Vẫn đang gọi và nói chuyện với mẹ từ nẫy.
Cho tới lúc này thì chị Chi cũng đã cuống cả lên, chị níu lấy tay mẹ vặn hỏi:
-Là ai, ai thế hả mẹ? Ai mà nói chuyện với mẹ từ nẫy cơ chứ?
-Bố mày chứ còn ai nữa.
-Mẹ à! Làm gì có ai đâu cơ chứ. Trời ơi! Thật là khổ thân cho mẹ tôi quá, mấy hôm nay nhà gặp nhiều chuyện chắc mẹ bị kích động quá đấy.
Rồi chị kiên nhẫn ngồi lại bên giường mẹ, đưa tay lên xoa gãi nặn bóp nhè nhẹ rồi hát ru liên tiếp mấy bài. Sau cùng thì chờ đợi cho mẹ đã ngủ say, chị buồn bã đi ra nhà ngoài rồi lặng lẽ ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh cái bàn uống nước. Một hồi mới ngước lên nhìn chồng bằng ánh mắt đượm buồn, chị khẽ hỏi:
-Anh à! Anh dự định sẽ tính như thế nào?
Vũ Huỳnh lúc này nghe vợ chủ động hỏi vậy, thế nhưng dường như anh đã có chủ định dự liệu từ trước, liền đó bình tĩnh trả lời:
-Em ạ! Với tình hình hiện tại mình cũng chỉ như những con sâu cái kiến quá là bé nhỏ, mặc sức cho người ta chèn ép chà đạp không thương xót.
Thế nhưng, những bằng chứng anh đang nắm giữ lại chính là thứ vũ khí hữu dụng và đắc lực nhất cho ta lúc này. Một khi chúng ta còn nắm giữ nó thì chắc chắn vẫn còn cơ hội để sống tiếp em ạ. Thế nhưng, thứ khiến anh lo lắng đau đầu nhất lại không phải là con trai chúng ta, mà là những nguy hiểm đang rập rình gây bất lợi trực tiếp cho em và mẹ đấy. Anh cũng đã sắp xếp tính toán kỹ rồi, trong một vài ngày tới sẽ bắt xe để em và mẹ trở lại quê nhà. Hai người có về
được nơi ấy an toàn thì anh mới yên tâm ở lại chiến đấu chống trả đến cùng, rồi còn phải tìm cách cứu con chúng ta trở về cho bằng được.
-Không được đâu anh! Nếu đã đi thì chúng ta cùng đi anh ạ. Em không muốn bỏ mặc anh một mình đương đầu với nguy hiểm.
Em thì em thấy thế này, cũng muốn bàn bạc cùng anh xem sao. Trên đất Thủ Đô này, anh Hoành chánh thanh tra chả là bạn thân cùng quê nối khố của anh còn gì. Anh ấy quan to chức lớn, sao anh không đánh tiếng mà nhờ anh ấy một câu.
Nghe thấy vợ nhắc vậy, bỗng Vũ Huỳnh mắt sáng hơn sao, anh vỗ đùi đen đét rồi nói lớn: -Ừ, đúng rồi! Sao anh không nghĩ ra cái thằng của nợ ấy nhỉ? Mấy ngày nay lu bu nên anh quên khuấy đi mất.
Thôi, giờ này cũng muộn khuya lắm rồi, không nên làm phiền nó nữa. Cứ để sáng sớm ngày mai anh chạy qua văn phòng nhờ cậy nó xem thế nào vậy.
-Vâng! Thế thì anh cứ tính toán sao cho ổn thoả nhất là được, em luôn tin tưởng anh mà.