Ông Hưng nghe theo lời cụ Vĩnh mang thẻ bài treo trước cửa nhà thờ tổ họ, nhưng cũng chỉ lắng xuống được hơn một tháng kể từ ngày cụ Vĩnh lên đường, dòng tộc Nguyễn Cao lại tiếp tục gặp biến lớn, ông Nguyễn Cao Hoàng là người dứt hơi thở từ trần tiếp theo, cái chết của ông Hoàng thì cả họ cũng không hề sợ hãi cho lắm vì ông năm nay đã ngoài tám mươi và cũng thường xuyên đau bệnh suốt.
Sau khi ông Hoàng từ trần, dưới sự phân phó của bác trưởng tộc mọi người ai vào việc nấy để chuẩn bị ngày giờ đưa tiễn người xấu số ra đồng, về nơi an nghỉ vĩnh hằng.
Bác Hưng sai việc thằng Hùng thằng Hiếu đi chặt tre ngoài bãi bồi ven đê để làm nẹp dùng khâm liệm. Hai thằng nhận lệnh rồi rủ thêm hai thằng nữa là thằng Bình và Thủy cùng đi luôn để tiện việc mang vác. Còn những người khác cũng được bác phân phó mua vàng mã, dầu đèn và áo quan để chuẩn bị kịp giờ theo lời thầy pháp chỉ dẫn.
Khoảng chừng một giờ sau, hai thằng Bình và Thủy tá hỏa chạy về, miệng lắp bắp, mặt cắt không còn hột máu, mới vào đến trước mái hiên thì thằng Thủy ngã gục, miệng ứa máu tươi chết ngay tại chỗ.Thằng Bình thấy vậy cũng ngã quỵ ngất lịm luôn, lay gọi mãi thằng Bình tỉnh dậy, miệng lắp bắp mếu máo, nước mắt giàn dụa, vừa khóc vừa nói:
Bác ơi, hai anh Hùng và Hiếu chết rồi, bác cho người ra mang xác hai anh về đi.Mọi người nghe thấy vậy thì đau điếng.
Thằng Bình kể tiếp: Hai anh ấy chặt xong tre rồi, đang kéo tre ra khỏi bụi, nhưng thân tre nhiều gai quá, kéo mãi vẫn chưa ra được, cả bọn đang gắng sức kéo bẩy ra thì thân tre trơn tuột, văng mạnh đạp vào tay cầm dao của anh Hiếu, theo đà mạnh của lực văng anh Hiếu chém bay đầu của anh Hùng máu tuôn xối xả, anh Hùng giãy lên đành đạch rồi chết luôn.
Cả bọn kinh hãi quá đứng chết chân chưa kịp phản ứng thì thân tre lại đập ngược lại phía anh Hiếu một lần nữa, lần này lực văng còn mạnh hơn, con dao anh Hiếu cầm văng mạnh khỏi tay bay xượt qua đầu thằng Thủy bắn văng vào thân cây tre
già, sau đó con dao lại văng ngược lại chém phập vào đầu anh Hiếu, cú chém quá mạnh toắc đôi đầu anh Hiếu bác ạ.Chúng cháu sợ quá chạy thẳng về đây, nói được đến đây thằng Bình tự nhiên mắt trợn ngược, nấc lên mấy cái, miệng trào máu tươi, giãy lên mấy cái như gà cắt tiết rồi cũng tắt thở.
Đến đây cả họ ai nấy đều kinh dị tột độ, ngay chiều hôm đó cả gia tộc lại có thêm năm nấm mồ xanh.Cũng từ tối hôm đó, cả họ túm tụm lại với nhau, tụ tập bên nhà thờ tổ đốt lên những đống lửa lớn mong xua đuổi đi ma quỷ, ác thần, không ai dám đi đâu một mình.
Mặc dù có sự chuẩn bị như vậy nhưng những sự lạ vẫn tiếp tục diễn ra, đêm đêm vẫn nghe tiếng bước chân dậm dịch ngoài đường ngoài ngõ, trên nóc nhà vẫn nghe những tiếng mèo, tiếng cú, chim lợn kêu thê lương, kinh dị, xa xa vẳng đến là tiếng kêu khóc nỉ non, tiếng gặm nhấm xương cốt rau ráu nghe não nuột, ghê người, sáng ra lại thấy chó mèo gà lợn chết ngổn ngang, con đứt chân đứt đầu, con thì chỉ còn lại nắm xương trắng, có con chỉ còn lại có đống da khô héo.
Đêm đó, hai vợ chồng chị Lài anh Long, anh chị sinh được thằng cu Hải nó mới lên hai tuổi, đêm nay nó sốt nặng lắm, thời đó làm gì có thuốc men như bây giờ, cả một cái tổng trấn lớn mới có được một cái trạm xá tí tẹo mà ở xa tít tắp, muốn lên đó đành phải băng qua bãi tha ma mà đi.
Hai vợ chồng thương con lắm, vượt qua sự sợ hãi bế bồng con chạy đi, lúc đó tầm khoảng canh một canh hai gì đó, khuya lắm rồi, hai vợ chồng mới vừa ra khỏi đầu làng gần tới bãi tha ma thì gặp một đoàn rước kiệu hoa, sơn son thếp vàng, vọng vàng tán tía, người ngựa dập rình.Vì trời tối mà cây đèn anh chị cầm theo tối quá, lại gần thì:
Ôi thôi! Toàn là hình nhân bằng giấy, phẩm màu lòe loẹt, nhưng cử động linh hoạt dị thường.
Hai vợ chồng kinh hãi, định quay đầu chạy ngược lại nhưng nào có kịp nữa.Từ trong kiệu son bay ra 1 sợi xích chói nghiến anh Long lại, giật tung lên cao rồi đập ngược xuống đất nghe đánh huỵch.Rồi một con người giấy bên cạnh kiệu son phi thân ra dùng chân dẫm một cái nghe đánh ráu bẹp dúm đầu, anh Long chết ngay tại trận.
Chị Lài đứng chết chân không kêu khóc được một lời, lại một hình nhân nữa bay vụt đến bên chị, đưa tay giật luôn thằng cu Hải trong tay chị, lững thững chậm dãi khật khừ đi lại bên kiệu son, hai tay dâng đưa đứa bé vào trong kiệu.Chỉ trong giây lát, từ trong kiệu tung bay ra một bộ xương khô trắng hếu rơi bịch xuống đường trước mặt chị Lài, đến lúc này thì chị chỉ kịp kêu rú lên một tiếng kinh hãi rồi nằm vật chết ngất.
Sáng hôm sau, người làng phát hiện ba nắm xương tàn, nhưng qua quần áo vẫn có thể phân biệt được chính là gia đình vợ chồng chị Lài anh Long.Mọi người xúm lại định thu gom mang đi chôn cất thì gió thổi tung lên từng đám xương bay vụt tan biến theo cát bụi.
Từ đó, làng trên xóm dưới không còn ai dám ho he đi lại, mọi người tìm đủ cách để có thể đi khỏi ngôi làng quỷ quái này, việc thần trùng bắt người trong họ không còn xảy ra như thường nữa mà tà thần sẵn sàng tàn sát bắt luôn cả những người khác họ để chiếm đoạt được sinh khí con người, liên tiếp đêm nào cũng có tiếng khóc, tiếng thét rợn người, sáng ra lại có đến mấy đống xương kho nằm rải rác trên đường cái.