Yểm Trùng

Chương 3: Ác Mộng Trong Đêm

Đêm hôm đó, bỗng Thuỳ Anh mơ một giấc mơ vô cùng quái gở, báo trước một dự cảm chẳng lành sắp xảy đến với cuộc đời bọn họ. Giấc mơ kỳ lạ nhưng cũng hết sức tế nhị khiến cô không dám kể lại cho Dũng cùng nghe. Trong giấc mơ cô thấy mình đang rong chơi đuổi hoa bắt bướm trên một bình nguyên tuyệt đẹp, chạy nhảy mệt rồi lại được cõng trên lưng bởi bờ vai vững chãi quen thuộc. Sau đấy sải bước bên nhau, cùng hưởng thụ khoảnh khắc ngắm hoàng hôn xuống dần khuất sau những rặng núi mới tuyệt diệu lãng mạn làm sao.

Hoàng hôn buông xuống, từng tia nắng yếu ớt đã tắt dần khiến bầu không khí nơi này đã bắt đầu lành lạnh. Thuỳ Anh khẽ rùng mình vội gục đầu rúc vào cổ Dũng, cô cảm nhận từng hơi thở nồng nàn cùng ánh mắt đắm đuối của Dũng đang nhìn mình, họ trao cho nhau những nụ hôn cháy bỏng cuồng nhiệt nhất. Thế nhưng đột nhiên cô mở bừng đôi mắt, ngay lập tức đẩy mạnh người đàn ông đang ôm ấp cô mà vùng bỏ chạy. Vì người đàn ông nàng vừa hôn say đắm không phải là Dũng người yêu cô, mà lại là Hùng mới chết chứ. Kỳ quái hơn nữa chính là, ở cuối con đường cô đang chạy, Dũng đang đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt u sầu buồn thảm lắm, anh đứng trên một mỏm đá cao chênh vênh, nhoẻn miệng cười chào cô lần cuối rồi gieo mình nhảy xuống vực sâu vạn trượng.

Trong mơ Thuỳ Anh chỉ kịp ú ớ kêu lên những tiếng thất thanh rồi choàng tỉnh lại:

-Ôi chao! Sao giấc mơ này kỳ lạ quá. Cô tự cảm thấy hổ thẹn, khuôn mặt nóng bừng đỏ lựng, mồ hôi toàn thân vẫn túa ra ướt sũng cả chiếc áo cô đang mặc.

Tự vấn lương tâm, bao năm nay mặc dù Hùng vẫn luôn có tình cảm đơn phương sâu đậm với cô, nhưng tình yêu mà cô dành cho Dũng mới là tình yêu sâu đậm hơn hết, ngay cả trong ý nghĩ cô cũng chưa bao giờ từng nghĩ rằng sẽ phản bội lại anh.

Tỉnh lại sau giấc mơ quái gở, Thuỳ Anh không làm sao mà ru giấc ngủ trở lại được nữa, cô trằn trọc mãi rồi thức nguyên đêm hôm đó. Ngày mới đi làm, cô vùn mình vào đống giấy tờ công việc chồng chất sếp đã giao, nên cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến giấc mơ của đêm qua nữa, đến lúc ngóc đầu lên được thì đồng hồ treo tường đã chỉ 6 giờ 30 phút tối. Cũng vừa đúng lúc điện thoại trong túi cô reo vang, đầu máy bên kia là Dũng đang gọi:

-Em à! Sao về muộn vậy? Hôm nay đã hẹn là 6 giờ có mặt ở phòng rồi còn gì, làm anh tấp tửng chờ mãi đây này.

-Rồi, em xin lỗi! Hôm nay nhiều việc phải giải quyết cho xong, kịp buổi họp sáng mai của sếp tổng từ Sài Gòn mới ra, thành thử em phải cố. Mà anh cứ trổ tài nấu mấy món ngon đãi em đi, sáng ngày mốt là anh đã lên đường đi Hà Giang rồi còn gì nữa, em lại phải thòm thèm chờ đợi mất mấy hôm.

Nghe Thuỳ Anh nói vậy, Dũng liền trả lời ngay:

-Tuân lệnh! Anh đã tới chuẩn bị từ chiều rồi, toàn những món ngon em thích đấy nhé, đảm bảo ngon nức mũi luôn. Thôi, em mau mau về đi kẻo nguội hết bây giờ.

Đêm hôm đó Dũng và Thuỳ Anh vui vẻ bên nhau mãi, không hiểu được sao đêm nay tự nhiên cô lại có thể bạo dạn đến thế, cô tự thấy mình không cần phải giữ mình với Dũng nữa, cô quyết định trao cho anh thứ quý giá nhất của đời con gái. Thế rồi chuyện gì xảy đến rồi cũng đến, hai con người bọn họ yêu thương mà quện lấy nhau, họ say sưa tận hưởng trong cơn men tình ái, cuối cùng thì cũng chìm vào giấc ngủ đêm xuân hạnh phúc tự lúc nào.

Trong giấc xuân nồng của đêm nay, Thuỳ Linh lại mơ thấy một giấc mơ còn đáng sợ khủng khϊếp hơn đêm qua rất nhiều. Trong cơn ác mộng cô thấy Dũng bị xô xuống vực sâu, bên dưới vực thẳm một đoàn người liền nhanh chóng thu lượm xác anh mang về khâm liệm chôn cất. Nhưng cũng ngay trong đêm đó, tại vùng đất thánh tĩnh mịch đến rợn người, xác anh lần nữa lại bị người ta đào xới mà quật lên không thương tiếc. Họ ra tay nhanh chóng, cậy nắp ván thiên rồi dùng những chiếc đinh sắt lớn đóng xuyên vào đầu cùng tứ chi, cuối cùng còn dán lên người anh những lá bùa màu sắc vàng vàng đỏ đỏ, trông phát gớm.

Trong giấc mơ lạ, Thuỳ Anh thấy được tất cả, nó quá chân thực cứ như cô đang có mặt tại đó để cùng góp vui trong kịch bản này vậy. Thấy được mọi chuyện tới đó thì cũng là lúc Thuỳ Anh sợ hãi tột độ, cô nàng cựa mình quẫy đạp, miệng ú ớ liên hồi rồi choàng tỉnh.

Toàn thân cô đã ướt sũng mồ hôi, miệng thì vừa khô vừa đắng, hổn hển thở hắt ra trong cơn mê hãi hùng ban nãy. Nhưng cũng thật lạ thay, vừa rồi cô quẫy đạp hét toáng lên như thế mà Dũng vẫn nằm ngủ say mê mệt như chết, anh vẫn thờ to đều đặn, có lúc còn ngáy lên từng chập tưởng chừng như đoàn tầu hoả tút còi hoặc xe tải chở nặng đang gồng mình tăng ga lên dốc.

Giống hệt đêm qua, từ lúc gặp ác mộng cô không sao ngủ tiếp được nữa, cô trằn trọc lăn ra lộn vào đến mấy vòng, khiến Dũng cũng phải bừng tỉnh. Anh đưa tay vòng qua eo Thuỳ Anh kéo sát lại, miệng thì ghé sát tai nàng khẽ thủ thỉ:

-Sao thế em? Sao cứ trằn trọc mãi không ngủ thế? Hay đã hối hận vì lỡ yêu anh rồi đúng không?

Thuỳ Anh nghe Dũng nói vậy, cô không trả lời mà vội xoay người trở lại, vội đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp bịt luôn miệng Dũng không cho anh nói tiếp, lúc lâu mới buông lỏng tay ra khẽ thỏ thẻ trả lời:

-Em yêu anh sâu đậm còn chưa hết, có chết vì anh em cũng dám làm, nói gì tới hối hận cơ chứ. Nhưng em vừa gặp một cơn ác mộng kỳ dị, làm em lo sợ lắm. Em có một dự liệu linh cảm không lành, lạ lắm anh ạ.

-Anh! Hay chuyến đi lần này anh đừng đi nữa nhé?

-Sao thế em? Anh đi có vài ngày là về ngay thôi à. Chuyến đi khám phá lần này lại đi cùng thằng Hùng nữa thì có gì phải lo.

Em cũng biết máu dân phượt thủ chúng ta nó mãnh liệt cỡ nào rồi đấy, không đi được chuyến này khéo anh chết mất xác ấy chứ.

Mà sau chuyến đi lần này có khi phải rất lâu nữa anh mới có cơ hội tham gia trở lại, cuối năm nay anh phải bảo vệ luận án thạc sỹ rồi còn gì.

Thuỳ Anh vẫn nghe Dũng quả quyết sẽ tham gia chuyến đi lần này thì cô cũng không dám can ngăn cũng như kể ra giấc mơ quái gở ấy nữa, cô khẽ choàng tay ôm xiết lấy Dũng, vẫn lo lắng nói thêm:

-Nhưng mà, em vẫn thấy lo lo làm sao ấy anh ạ?

Dũng thấy Thuỳ Anh cũng đã xuôi xuôi, anh liền hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi khẽ trấn an mà bảo:

-Thôi ngủ đi em, mai còn đi làm. Không có vấn đề gì đâu, chắc mấy ngày nay em bị áp lực công việc nhiều quá nên mệt mỏi mà mơ mộng tí thôi.

Vài ngày nữa anh trở về, mình tìm một chỗ yên tĩnh giải lao, tự thưởng cho cơ thể sau những tháng ngày mệt mỏi em nhé.

Theo dự kiến sáng sớm ngày mai anh và Hùng sẽ xuất phát lên đường tham gia chuyến trải nghiệm vùng đất mũi Hà Giang xinh đẹp. Để xoa dịu tinh thần mà động viên bạn gái, nên tối nay Dũng quyết định chở Thuỳ Anh tới một quán bar quen thuộc, nơi bọn họ vẫn thường xuyên lui tới.

Vừa gọi xong đồ uống, Dũng liền bốc máy gọi ngay cho Hùng:

-A lô! Có rảnh không chạy qua quán chị Hoa béo hóng mát đi mày? Tao với Thuỳ Anh cũng vừa mới tới.

Thế nhưng trái với ngày thường, Hùng đã thẳng thừng từ chối:

-Thôi, tao có việc bận rồi. Hai đứa mày cứ tự nhiên đi.

À này, mày đã chuẩn bị những thứ tao báo chưa đấy? Chơi thì cũng phải biết điểm dừng đấy nhé, về ngủ sớm đi. Sáng mai tầm 4 giờ tao qua đón mày, lên đường sớm tí cho mát mày ạ.

-Ô kê! Tao chuẩn bị mọi thứ tươm tất cả rồi. Mai lên đường cưỡi con xích thố CBR 1000 của mày Hùng nhé? Ngựa tao đang ốm không dám chạy xa đâu.

-Được rồi! Quyết định vậy đi. Cho tao gửi lời tới người đẹp, nhớ để chuông báo thức đấy nhé, mai tao qua đón mày.