Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

Chương 7

Điền Thụy bận rộn đến tận đêm khuya. Đậu tương muốn nảy mầm thì còn cần mấy ngày, ngày mai cậu định dậy sớm xào đậu tương. Bận bịu một ngày cũng mệt nên cậu lên giường ngủ sớm. Nửa đêm bỗng nhiên nghe thấy có tiếng mở cửa phòng, cậu lập tức tỉnh dậy, vội vàng mặc áo khoác vào, ra cửa hỏi: “Ai đấy?” Trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Chẳng lẽ tên đầu nấm kia còn muốn trả thù sao?

“Là tôi.” Âm thanh có chút trầm thấp.

Mà Điền Thụy vừa nghe liền nhận ra là tiếng của Hà Vũ, trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, đi ra mở cửa. Vốn Hà Vũ cũng có chìa khóa, thế nhưng Điền Thụy còn khóa thêm mấy cái ở bên trong, chỉ dùng chìa khóa của hắn thì không mở được.

Bên ngoài mặt trăng sáng tròn, cửa bị mở ra, Hà Vũ dựa vào ánh trăng nhìn thấy Điền Thụy mặc một bộ áo ngủ, có thể là do vừa dậy khỏi giường nên tóc tai có chút rối loạn.

Sau khi Điền Thụy để hắn vào liền ngáp to một cái rồi dặn dò: “Anh khóa cửa vào đi, tôi buồn ngủ.”

Hà Vũ nói: “Cái này là tiền thuê nhà.” Còn không đợi vào nhà, hắn giao luôn số tiền đã sớm chuẩn bị cho Điền Thụy. Điền Thụy lập tức tỉnh ngủ. Ban ngày cậu tốn tám mươi đồng, đang lúc cần tiền, số tiền kia của Hà Vũ thực sự tới rất đúng lúc. Điền Thụy lập tức đưa tay cầm lấy tiền, nhưng mồm vẫn không quên khách khí nói: “Khách khí như thế làm gì? Anh đã ăn cơm chưa?”

Tốc độ trở mặt rất nhanh, Hà Vũ có chút không quen. Hắn đáp lại: “Chưa ăn.”

Điền Thụy nói: “Vậy anh chờ một chút.” Cậu có chút làm biếng, trong nhà chỉ có cậu cùng hai đứa bé, để không phải làm cơm hàng ngày, một bữa cậu nấu rất nhiều, dự định mai hâm nóng lại một chút là ăn được. Không nghĩ tới Hà Vũ không ăn cơm mà về luôn, vừa hay có sẵn cơm.

Điền Thụy hâm nóng bánh bao cùng rau xào buổi tối mới làm. Trong bếp không có đèn nên bọn họ quay lại phòng ngủ, Điền Thụy bê cơm lên để trên bàn. Trước kia lúc Hà Vũ về nhà, bếp ăn đều trống trơn, hắn cũng lười nấu, đều là để bụng đói mà ngủ. Không nghĩ tới hôm nay khi trở về còn có thể được ăn cơm nóng như này.

Không ngửi thấy mùi thức ăn còn có thể chịu đựng được, nhưng ngay khi ngửi được mùi thơm, bụng hắn liền không ngừng kêu gào.

Điền Thụy ngồi bên cạnh đếm tiền, đếm đi đếm lại hẳn ba lần, thế mà lại có hơn bốn mươi đồng. Cậu ngạc nhiên, “Nhiều tiền như vậy sao?”

Tốc độ ăn cơm của Hà Vũ rất nhanh, lúc đói bụng mà được ăn cơm Điền Thụy làm thì vô cùng thỏa mãn. Ăn mấy cái bánh bao liền cảm thấy bắt đầu no bụng, nhưng hắn cũng không nỡ rời khỏi chỗ ấm áp này luôn, “Trả trước tiền nhà ba tháng sau.” Nói xong lấy một cái đồng hồ đeo tay từ túi tiền ra đưa cậu.

Thời điểm Điền Thụy nhìn thấy đồng hồ, đôi mắt liền sáng lên. Bây giờ trong nhà chỉ có một cái đồng hồ thạch anh cũ, không những cồng kềnh mà còn phải lên dây cót thường xuyên, một khi quên sẽ bị chậm giờ. Thời đại này ai có đồng hồ đeo tay đều là người có tiền, đồng hồ đeo tay điện tử càng là đồ vật xa xỉ. Giá trị của đồng hồ cũng không nhỏ, rẻ nhất cũng hơn năm mươi đồng, đắt thì hơn một trăm.

Điền Thụy bất ngờ: “Cho tôi sao?” Cậu có chút không dám tin tưởng.

Hà Vũ không để ý lắm: “Ừ, tiền cơm của ba người nhà tôi. Sau này ăn cùng nhau được không?” Hắn vốn không cảm thấy mình nấu cơm khó ăn, nhưng từ khi ăn được món ăn Điền Thụy làm, hắn mới biết được tại sao lúc Điền Thụy bị thương lại ghét bỏ cơm nước hắn làm như vậy.

Điền Thụy sảng khoái đáp ứng, nấu ăn cho một người quả thực khó nấu, nhiều người cũng náo nhiệt hơn một chút. Hơn nữa, cậu còn có một chút tâm tư riêng, trước hết ôm cái đùi lớn này, sau này nếu như có chuyện gì, nể mặt tình cảm bây giờ, chắc cậu sẽ không bị tính sổ quá thảm đâu nhỉ?

Hà Vũ hỏi: “Bọn Tiểu Điềm đều đang ngủ, tôi trở về sẽ động đến bọn chúng. Ngày hôm nay tôi ở tạm chỗ cậu một đêm được không?”

Điền Thụy đang vui vẻ nên đồng ý luôn: “Vậy cũng được. Nhưng mà tướng ngủ của tôi không tốt lắm đâu, nếu như đang ngủ mà đạp anh xuống giường thì đừng trách tôi.” Từ trước đến giờ cậu đều sống một mình, ngủ có tốt hay không cậu cũng không biết được, nhưng mà đề phòng trước cũng không thừa.

“Được.” Hà Vũ đáp ứng.

Điền Thụy để cái đồng hồ đeo tay lên bàn, tiền thì khóa vào trong tủ. Bây giờ đã quá nửa đêm, cậu thật sự không muốn dọn dẹp đống bát đũa kia, ngáp một cái liền chui vào bên trong chăn, đầu vừa dính vào gối liền ngủ mất.

Chờ đến khi Hà Vũ quay lại, Điền Thụy đã ngủ ngon lành.

Điền Thụy nói tưởng ngủ không tốt là thật, Hà Vũ mới vừa nằm xuống, Điền Thụy liền lại gần, một chân gác lên người hắn. Ép thật chặt.

Trời tháng ba lúc ấm lúc lạnh, Điền Thụy cũng chỉ có một cái chăn. Sau nửa đêm trời có chút lạnh, Hà Vũ lại giống như một cái lò sưởi lớn hình người. Con người Hà Vũ có chút lạnh lùng, không muốn tiếp xúc quá gần với người khác, lúc Điền Thụy lại gần cả người hắn có chút cứng lại.

Mất một lúc hắn mới dần thả lỏng. Nghe được tiếng hít thở đều đều bên tai, cuối cùng hắn cũng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, nặng nề ngủ thϊếp đi.

Sáng ngày thứ hai, ánh nắng mặt trời chiếu lên hai người. Hà Vũ là người đầu tiên tỉnh lại, hắn vừa muốn đứng dậy liền cảm thấy bên hông nặng đi. Hắn cúi xuống nhìn thì phát hiện Điền Thụy ôm chặt hắn giống như con bạch tuộc, khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng, mềm mềm ngoan ngoãn khác hẳn lúc tỉnh dậy.

Hà Vũ cũng có chút bất ngờ. Từ khi hắn trọng sinh, chỉ cần nhắm mắt lại hắn liền nhớ đến một đời kinh khủng lúc trước, cả đầu đều là suy nghĩ làm sao trả thù những kẻ thù đời trước. Loại tâm tình này khiến hắn khó có thể ngủ được. Thế nhưng hôm qua hắn lại ngủ rất ngon, thậm chí buổi sáng còn dậy muộn hơn bình thường một chút.

Ngủ một giấc ngon lành, người cũng có tinh thần hơn. Thấy ông chủ nhỏ còn nằm trên giường ngủ say như chết, Hà Vũ liền cẩn thận từng li từng tí đứng dậy.

Mới rửa mặt xong, hắn liền nhìn thấy Tiểu Điềm cùng Tiểu Trung đang chơi bện dây thừng ở trong sân. Nhìn thấy Hà Vũ, ánh mắt hai đứa nhỏ sáng lên, “Anh ơi.” Âm thanh rất lớn.

Hà Vũ vội đưa tay ra hiệu: “Xuỵt, anh Điền Thụy còn đang ngủ, nói nhỏ thôi.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật gật đầu, Hà Vũ nhìn thấy hai chị em, trong lòng cũng mềm ra: “Lúc anh không ở nhà hai đứa có ngoan ngoãn nghe lời không?”

“Có, chúng em rất nghe lời.”

Hà Vũ nhéo nhéo khuôn mặt của em trai. Lúc này, Điền Thụy mới rời giường, thay đổi quần áo ra ngoài rửa mặt. Trong sân lớn như vậy nhưng Hà Vũ có thể lập tức nhìn thấy cậu, hắn hỏi: “Cậu mua nhiều đồ như vậy làm gì?” Hôm qua trở lại trời đã tối muộn, hắn không thấy được, nhưng sớm nay lại phát hiện trong sân chất đống mấy cái túi đậu tương, còn có mấy bọc miến khoai lang lớn cùng mấy đồ gia vị khác.

Điền Thụy vừa đánh răng vừa trả lời “Mấy hôm nữa tôi định ra ngoài bày sạp bán miến chua cay.” Khu bọn họ ở là khu nghèo của huyện này. Càng nghèo lại càng coi trọng mặt mũi, cảm thấy xuất đầu lộ diện bán hàng là việc rất mất mặt.

Hà Vũ không hiểu: “Không phải hôm qua tôi đã đưa tiền thuê nhà cho cậu sao?” Cũng đủ cậu ăn uống một thời gian.

Điền Thụy súc miệng, phun đống bọt trong miệng vào thùng nước gạo, trả lời lại: “Tôi không thể chỉ dựa vào tiền thuê nhà, còn phải tìm nghề mà làm chứ.” Nhìn vóc người rắn chắc của Hà Vũ, cậu thần xui quỷ khiến nói: “Hà Vũ, nếu như anh không có việc gì, vậy giúp tôi xào đậu tương nhé.” Đây chính là sức lao động có sẵn, không dùng thì thật lãng phí. Cậu cũng chỉ tùy tiện nói chuyện, không nghĩ tới Hà Vũ lại đồng ý.

~Hết chương 7~