Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

Chương 5

Điền Thụy cùng Hà Vũ ở nhà cả ngày hôm nay. Thấy trời dần tối, Điền Thụy còn tự cảm thấy mình thật sự quá tốt bụng, rất biết chăm sóc người khác.

Bỗng nhiên, Hà Vũ đứng lên nói: “Tôi ra ngoài có chút chuyện!”

Điền Thụy đột nhiên căng thẳng, cậu vội ngăn lại: “Trời đã tối thế này, anh còn ra ngoài làm gì?”

Anh mắt Hà Vũ thâm thúy khiến cậu không hiểu được: “Có người bạn gọi tôi.”

Điền Thụy há mồm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại bảo: “Chờ chút, chúng ta cùng đi.” Cậu đi giày vào rồi nói: “Đi thôi.”

Hà Vũ nhìn Điền Thụy.

Điền Thụy miễn cưỡng giải thích: “Ở nhà cả ngày ngộp muốn chết, tôi muốn ra ngoài chạy vài vòng.”

Hà Vũ bị Điền Thụy thúc giục, cũng nhanh chóng đi theo.

Sắc trời đã tối, người trên đường cũng không ít, nhiều người đã tan làm ở nhà máy, tụm ba tụm năm cùng nhau về nhà.

Thỉnh thoảng có mấy người đạp xe chạy qua, chuông kêu leng keng dễ nghe vô cùng.

Các hộ gia đình cũng bắt đầu nấu cơm, khói bay lên không ngừng, thỉnh thoảng còn ngửi được mùi thơm hấp dẫn khiến người đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu lại. Trên đường đã có một ít sạp hàng bày bán, nhưng cũng không có nhiều người ghé xem.

Điền Thụy đang xem chăm chú, cậu sợ lạc mất người bên cạnh nên dùng cái tay lành lặn kéo chặt áo của Hà Vũ.

Cũng may Hà Vũ cũng coi như có lương tâm, không bỏ lại cậu. Hắn còn sợ người khác đυ.ng phải Điền Thụy nên cố ý đi chậm một chút.

Thấy Điền Thụy nhìn tiệm bán bánh chiên dầu mấy lần, hắn trực tiếp móc năm hào ra mua hai cái. Bánh vừa mới làm, bên ngoài vàng óng giòn xốp, bên trong gạo nếp mềm mềm ngọt ngọt, ở giữa còn có nhân đậu ăn rất ngon.

Điền Thụy cầm một cái, nói: “Anh cũng ăn đi, cái này trừ vào tiền thuê nhà.” Sau khi cắn một miếng, đôi mắt cậu liền sáng lên, thật sự là quá thơm, những tiệm khác chỉ có lác đác vài người, chỉ có tiệm bánh chiên dầu này đặc biệt nhiều, mấy cái bánh đang đợi chảy bớt dầu ở trên giá đều đã sớm có người nhận mua, trong nồi cũng nhanh chóng được thêm đợt bánh mới vào.

Hà Vũ thấy Điền Thụy yêu thích, lấy tay nhẹ nhàng đυ.ng vào cậu một chút, ý muốn đem cái còn lại đưa cho cậu.

Điền Thụy không chịu: “Anh ăn đi.” Cậu cũng không tiện ăn hết một mình.

Hà Vũ cũng không coi trọng chuyện ăn uống lắm, nhìn thấy Điền Thụy thích ăn như vậy mà còn chia một cái cho hắn, cảm thấy bất ngờ.

Hai người đi dạo một vòng xung quanh, sau khi nhóm người làm trong xưởng quốc doanh tan làm, mấy quán nhỏ bên này cũng ít người hơn, chỉ còn lại mấy quán ăn vẫn còn trụ vững, chờ đến chín giờ mấy người cuối cùng trong xưởng tan ca là có thể bán thêm một đợt nữa.

Buổi tối ở huyện, mọi người đều về nhà ăn cơm. Người ở bên ngoài ngày càng ít, cũng không có chỗ nào có thể đi dạo.

Trời hoàn toàn tối, có mấy gia đình khá giả đã bật đèn, nhà nào không bật đèn cũng nhanh chóng đi ngủ.

Điền Thụy cùng Hà Vũ cùng nhau về nhà. Con đường Hà Vũ đi chính là con đường sẽ gặp phải tên lưu manh kia. Trong lòng hắn trở nên vô cùng nặng nề. Hai người đi được một đoạn liền thấy một cái bóng đen ở phía xa, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ, còn có âm thanh thiếu kiên nhẫn của tên lưu manh: “Mẹ nó, đừng có mà không biết điều.”

Hà Vũ hơi hồi hộp một chút, lệ khí trong nháy mắt bạo phát ra: “Các người làm gì vậy?”

Tiểu lưu manh bên kia sững sờ, không nghĩ tới buổi tối ở nơi hẻo lánh như thế này cũng có người qua lại. Hắn hàm hồ nói: “Tao đang đùa giỡn với bạn gái.”

“Tôi…tôi không phải bạn gái của hắn.” Thanh âm của cô gái có chút run rẩy. Trong huyện nhỏ này vẫn còn vô cùng phong kiến, cô đã sớm tan làm về nhà, nhưng không nghĩ tới lại bị tên lưu manh này chặn ở đây, cô bị dọa chết khϊếp. Tên lưu manh này còn động tay chân không ngừng. Lúc này đột nhiên có người đến, quả thực là ông trời có mắt.

Cô gái vừa nói xong liền bị tên lưu manh bóp ngực một cái mạnh, uy hϊếp nói: “Đừng có nói, nếu không tao gϊếŧ cả nhà mày.”

Tên lưu manh tiếp tục đuổi người đi: “Đừng có quản chuyện không liên quan.”

Lúc này Điền Thụy bỗng nhiên lớn tiếng hét lên: “Người đâu mau tới đây, tiểu lưu manh dâʍ ɭσạи nữ công nhân, có còn vương pháp nữa hay không.”

Tên lưu manh muốn đuổi bọn họ rời đi, trong bóng đêm cũng không nhìn được có mấy người. Nghe thấy tiếng kêu phát ra, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy chuyện này đã hỏng. Tuy chỗ này hẻo lánh, nhưng nếu có người đến hắn cũng không thể thoát được. Trong lòng hắn khẽ chửi thầm một tiếng. Thanh niên trai tráng khó tránh khỏi sẽ có nhu cầu giải quyết, hắn đã theo dõi cô gái này mấy hôm, ngày hôm nay lần đầu ra tay, không nghĩ tới gặp phải chuyện như vậy.

Tên lưu manh hăm dọa: “Mày chờ đấy.” Con người hắn có thù tất báo, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

Nói xong câu này hắn liền hung hăng rời đi, thế nhưng nghe thấy tiếng gió bên tai, sau đó liền bị Hà Vũ đánh ngã xuống đất. Hắn hét thảm một tiếng, cũng không bò dậy nổi.

Mới bắt đầu hắn còn có thể phản kháng, nhưng sau khi bị mười mấy cú đấm, hắn sợ hãi không ngừng. Người trước mắt này thực sự muốn đánh chết hắn.

Điền Thụy hô hào những người xung quanh, còn cô gái nhỏ thì gào khóc. Mọi người xung quanh nhanh chóng để ý đến tình huống ở bên này, Vội vàng cầm đèn pin đi qua, trực tiếp kéo hai người ra. Hà Vũ đánh người đến hả giận, trên mặt cùng trên người đều có máu, nhìn mà giật mình.

Người chung quanh hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Điền Thụy vội đáp: “Chúng tôi đang đi ngang qua chỗ này liền thấy có người đùa giỡn lưu manh, nhà nào mà không có chị em gái chứ, chúng tôi liền vội vã chạy đến giúp đỡ, tên lưu manh kia còn muốn đánh trả.” Điền Thụy tức giận nói, sau đó còn đạp tên kia một cái.

Bên này rối như tơ vò, cảnh sát cũng bị gọi đến. Cô gái kia nhìn thấy nhiều người như vậy nên muốn âm thầm chạy trốn.

Điền Thụy mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, thấy cô muốn chạy liền vội vàng nói, “Đến đồn cảnh sát, để cảnh sát làm chủ cho chị.”

Cảnh sát nghe được cũng nói: “Cô đi theo chúng tôi.”

Trên đường, cậu không ngừng cùng quần chúng nhân dân nhiệt tình thảo luận về tình huống nguy hiểm lúc đó, thiếu chút nữa là để kẻ xấu này thực hiện được mưu đồ. Là một công dân tốt sinh ra dưới ngọn cờ hồng, gặp phải chuyện như vậy nhất định cậu phải rút đao tương trợ.

Người xung quanh bị ngữ khí nhiệt huyết này của cậu làm cho kích động, không ngừng biểu thị hành động của cậu là chính xác.

Đến đồn, hai vị cảnh sát đang trực ban nghe xong chuyện này, lại nhìn thấy tên lưu manh kia liền có chút bất ngờ: “Sao lại là cậu nữa?” Tên này cũng không phải người tốt gì, lần trước cũng bởi vì trộm đồ nên mới bị bắt một lần.

Tên lưu manh từng vào đồn cảnh sát rồi nên có kinh nghiệm hơn. Dâʍ ɭσạи phụ nữ là tội nặng, dù thế nào hắn cũng không thể thừa nhận được. Hắn vội nói, “Là bọn chúng vừa ăn cướp vừa la làng, tôi mới là thấy việc nghĩa liền hăng hái làm. Ai da, nhìn bọn họ còn đánh tôi này, các anh phải phải chủ cho tôi.”

Điền Thụy ở bên cạnh nói: “Tôi khinh, anh còn biết xấu hổ hay không? Mấy người khác đều nhìn thấy anh lôi kéo con gái người ta, cô ấy còn nói không quen biết anh, vậy mà bây giờ còn giội nước bẩn lên đầu người tốt, anh coi cảnh sát là đồ ngu hay sao?”

Những người đến cùng cũng không vội vã trở về nhà, đều muốn nhìn xem tên này còn muốn giở trò gì nữa. Nghe thấy hắn ngụy biện như vậy, những người khác cũng có chút phẫn nộ.

“Đúng, chúng tôi có thể làm chứng.”

Tên lưu manh hơi hoảng, trong lòng sợ hãi. Hắn còn chưa thực hiện được hành vi liền bị chụp luôn cái nồi này, nhất quyết không thể thừa nhận được. Lúc này hắn vội vàng nhìn sang cô gái kia, trong mắt mang theo mấy phần uy hϊếp, “Cô nói đi, đến cùng là ai?”

Điền Thụy trực tiếp nói với cô gái: “Chị đừng sợ, hiện tại có mọi người cùng cảnh sát làm chủ cho chị. Người như thế có một lần thì cũng sẽ có hai lần, nếu như không ngăn cản hắn lại, lần sau còn đến quấy rầy chị, đến lúc đó có thể không ai cứu được chị đâu.” Sau đó đứng trước mặt cô gái, ngăn chặn ánh mắt uy hϊếp của tên lưu manh.

Tên lưu manh hoàn toàn hoảng loạn: “Việc này liên quan gì đến mày?”

Điền Thụy chính khí lẫm liệt đáp lại: “Chúng tôi học lôi phong.” Nói xong cũng nhìn hắn chằm chằm. Tướng mạo Điền Thụy thanh tú, thời điểm đôi mắt to tròn kia trừng trừng nhìn người khác cũng mang theo mấy phần uy hϊếp.

Tên lưu manh đe dọa: “Mày cẩn thận đấy.”

Điền Thụy lập tức lớn tiếng tố cáo: “Đồng chí cảnh sát, phần tử xấu này còn uy hϊếp tôi. Mọi người nhìn xem, trước mặt cảnh sát còn dám uy hϊếp dân chúng bình thường, quá kiêu ngạo rồi.”

Cảnh sát lập tức nổi giận: “Cậu thành thật một chút đi.”

Tên lưu manh kia tức đến đỏ mặt.

Cô gái bên cạnh có chút tự tin hơn, nói: “Đồng chí cảnh sát, là hắn muốn bắt nạt tôi.” Câu nói ra liền trực tiếp đóng lại mọi chuyện.

Trong lòng tên lưu manh hoảng loạn. Ngay lúc này, cha mẹ cô gái từ bên ngoài nghe được chuyện này liền vội vã lại đây, tức giận nói, “Thật sự là mất mặt, mặt già của tao với cha mày đều bị mày vứt hết rồi.” Hai người này không những không trách tên lưu manh kia mà còn giơ tay đánh cô gái mới bị dâʍ ɭσạи này.

Chát một tiếng, mặt cô gái kia liền đỏ lên.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, mọi người còn chưa phản ứng lại đã thấy cô gái ôm mặt khóc lên. Hai mắt tên lưu manh lập tức sáng lên: “Bác trai bác gái, tất cả những việc này đều là hiểu lầm, cháu căn bản không làm gì con gái hai người, là hai tên này quản chuyện không đâu. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi hai bác để đâu chứ. Dù sao chuyện này cũng không có gì cả, hai người để bọn họ thả cháu ra ngoài, như vậy cũng không ai dám nói linh tinh gì nữa.”

Mấy lời nói này của hắn khiến cho cha cô gái thật sự động tâm, ông ta nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, cậu thả người ta ra đi.”

Điền Thụy hít vào một ngụm khí lạnh. Cha cô gái này không những không đứng về phía cô gái, ngược lại còn cùng một phía với tên lưu manh này. Lúc này, cậu không nhịn được mà đứng ra: “Thật sự chưa từng thấy cha mẹ nào như này. Hôm nay chúng cháu đến đúng lúc nên mới không sao, nếu như đến muộn, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Vừa nãy cháu còn nghe hắn uy hϊếp muốn gϊếŧ cả nhà bác đấy. Bác cũng cẩn thận một chút, đừng để biến thành người nông dân và rắn.”

Những người xung quanh cũng mồm năm miệng mười khiển trách họ.

Ông già này vốn cứng cỏi coi mặt mũi còn lớn hơn trời, lúc này bị Điền Thụy nói vậy, mặt không thể đen hơn, “Đây là việc nhà tôi, không cần cậu quan tâm.”

Từ lúc đánh người đến lúc vào đồn cảnh sát Hà Vũ đều im lặng không nói, bây giờ nghe thấy lời nói vô sỉ như vậy liền đáp lại, “Thả hắn ra ngoài, đến lúc đấy hắn quấn lấy con gái các người, biến tên lưu manh này thành con rể còn khiến mọi người chê cười hơn!” Tuy rằng hắn chỉ nói một câu, thế nhưng đánh rắn phải đánh bảy tấc, một phát liền trúng trọng tâm.

Cảnh sát làm ghi chép, có nhiều người làm chứng như vậy, tên lưu manh kia không thể chối được, bị người bắt đi. Đây là lần thứ hai bị bắt, tên này nhất định không có quả ngọt mà ăn.

Về phần cô gái cùng cặp cha mẹ không bình thường kia, bọn họ cũng không quản được.

Điền Thụy cùng Hà Vũ về nhà.

Vừa nãy nhờ có chủ trọ nhỏ của bọn họ nhanh mồm nhanh miệng mới giải quyết được nguy cơ trước mắt, Hà Vũ có chút khó hiểu: “Tại sao lại giúp tôi?” Vừa nãy hắn đánh người thành như vậy, may nhờ Điền Thụy ở bên cạnh, một mực chắc chắn là hắn thấy việc nghĩa hăng hái làm mới không bị cảnh sát lấy danh nghĩa gây chuyện vô cớ mà bắt vào tù.

Điền Thụy giải thích: “Nếu như anh bị bắt thì lấy ai trả tiền thuê nhà cho tôi?”

Hà Vũ ngẩn ra, không nói gì, trong lòng lại có một chút chút cảm động.

~Hết chương 5~