Chương 41: Phát hiện
Sau khi đọc được tin nhắn của gã, Cao Bách Dương đã vội vàng vuốt xóa đi và cũng không có tâm tư trả lời gã, vốn tưởng đợi đến sau khi tan học sẽ tìm gã giải quyết nhưng không ngờ gã đã tìm đến nơi trước.
Gã thanh niên tóc nhuộm hai màu, quần áo không đàng hoàng tiến lại gần hai người, đầu tiên nhìn hắn sau đó đánh giá người bên cạnh hắn.
Nguyễn Lam Ân nhìn kẻ lạ mặt mới đến, cách xuất hiện rõ ràng là cố tình chờ ở đây từ trước. Trên mặt cậu không bày ra biểu tình gì đặc biệt, chỉ quay sang hỏi hắn: “Người quen của cậu sao?”
Không đợi Cao Bách Dương trả lời, gã đã bày ra bộ mặt nhiệt tình nói: “Đúng vậy, không chỉ là quen thôi, chúng tôi còn rất thân với nhau nữa đó.”
Gã vừa nói vừa muốn tiến đến trước mặt cậu, nhưng Cao Bách Dương làm sao để gã thực hiện ý định này, liền tiến lên chắn trước người cậu.
Hắn và gã xung đột ánh mắt, giọng hắn vẫn trầm thấp nói với cậu: “Cậu về trước đi, chú Trương còn đang chờ cậu.”
Hắn phải nhanh chóng tách cậu ra khỏi kẻ nguy hiểm này, bất cứ lời nào của gã cũng có khả năng sẽ nói ra gì đó với cậu.
Đặng Quách Hào xuất hiện ở đây là vì muốn uy hϊếp hắn, để cho hắn nhớ rõ gã đang nắm giữ bí mật của hắn, thể hiện uy phong của mình. Gã không xem Cao Bách Dương là người, chỉ muốn thỏa mãn thú tính của bản thân, muốn hắn phải nghe theo sai bảo của gã, tùy tiện gọi tới đuổi đi, muốn sĩ vả nhục nhã thế nào cũng không dám phản kháng.
Mấy năm nay, súc vật đội lớp người hơi nhiều.
“Mau về đi.” Cao Bách Dương thúc giục cậu.
“Sao lại gấp gáp vậy? Còn chưa giới thiệu…”
Đặng Quách Hào muốn giữ cậu lại làm quen. Những Nguyễn Lam Ân nào đặt đối phương trong mắt, không quan tâm lời gã đang nói, đáp lời hắn: “Vậy được, tạm biệt.”
Nói xong cũng xoay người đi về phía chú Trương đang chờ.
Lúc này Cao Bách Dương nhanh chóng đẩy gã đến con đường nhỏ bên cạnh trường học.
“Không phải mày muốn tiền sao? Tại sao còn tới đây hả?”
“Tao muốn tiền, càng muốn hành hạ mày. Biểu cảm hốt hoảng vừa rồi của mày thật đặc sắc, sợ lắm đúng không?”
Đặng Quách Hào khoái chí nói, rõ ràng gã rất hưng phấn khi khiến hắn bất an, hành hạ tinh thần của hắn.
Nhìn gã nói chuyện, Cao Bách Dương cảm tưởng như mình đang nói chuyện cùng một kẻ điên, một tên bệnh thần kinh.
Môi trường trưởng thành của bọn họ giống nhau, nhưng Đặng Quách Hào luôn thích ức hϊếp những người yếu hơn, những người không nghe theo mệnh lệnh của gã. Những người nghe lời gã lại cùng nhau bắt nạt những người khác. Ngay từ nhỏ gã đã là một kẻ thích hành hạ người khác, lớn lên thì làm côn đồ, lấy ngược đãi người khác làm thú vui cho mình.
Cao Bách Dương thật xui xẻo khi vướng vào loại người này, còn cả những người giống hắn nữa. Từng bị đối đãi như thế không ai bảo vệ, không ai trừng phạt gã, có chăng chỉ là những câu răng dạy không có tác dụng gì. Nếu không hiện tại gã cũng không trở nên như thế này, càng ngày càng hiện rõ bản chất bạo ngược.
Nếu không phải vì cậu, hắn đã không nhẫn nhịn đến mức độ này, có thể hắn sẽ sử dụng cách tiêu cực để giải quyết. Ít nhất có thể cùng gã đồng quy vu tận, làm được một việc tốt.
Sau khi lấy được tiền và thể hiện sự đe dọa với Cao Bách Dương thì Đặng Quách Hào rời đi, mấy ngày sau đều không xuất hiện trước mặt hắn.
…
Nguyễn Lam Ân rời đi, không phải vì cậu không để ý, cậu rời đi là muốn làm hắn yên tâm. Thái độ khi hắn nhìn người kia, rõ ràng giữa hai người không phải quan hệ tốt đẹp gì. Vội vàng muốn cậu đi, chắc chắn có chuyện gì đó không thể cho người khác biết.
Qua gương chiếu hậu, Nguyễn Lam Ân trầm ngâm nhìn hắn nôn nóng cùng người kia rời đi, yên lặng mở di động. Ngón tay thon gầy lướt trên màn hình tìm hộp tin nhắn với ai đó, cuối cùng nhấn mở khung chat với một người gửi một tin nhắn.
Lam Ân: [Có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.]
.
.
.
Chiều tối thứ bảy, hôm nay là sinh nhật của Trần Hiền Tân, cho nên cậu ta muốn cùng mấy người thân thiết trong lớp ra ngoài ăn một bữa cơm cho có không khí.
Cha mẹ của cậu ta thường xuyên bận rộn với công việc, rất ít có thể cùng nhau ăn cơm, hôm nay thì hai người đều đã đi công tác ở nước ngoài, chỉ có một mình cậu ta ở nhà.
Trần Hiền Tân tìm được một quán ăn được yêu thích, gần đây mới sửa sang khai trương trở lại liền rủ mọi người đến ăn thử. Chỉ mỗi chỗ ăn uống thôi mà đến phút cuối cậu ta mới tìm được.
Khi Nguyễn Lam Ân đến nơi, thời gian còn sớm hơn giờ hẹn năm phút. Cậu biết mấy người kia thế nào cũng sẽ đến trễ hơn nhưng theo thói quen vẫn đến sớm hơn thời gian hẹn trước. Cậu để chú Trương về trước, khi nào về cậu sẽ báo với chú sau, có lẽ ăn uống xong bọn họ sẽ không vội về, ngày mai chủ nhật không cần đi học mà.
Quán mới được sửa chữa nên diện mạo còn khá sạch sẽ, khách ra vào đông đúc, xem ra như lời Trần Hiền Tân nói, là một quán ăn kinh doanh rất tốt.
Nguyễn Lam Ân bước vào trong nhìn một vòng, quả thật chưa có ai đến.
Một nhân viên trông thấy khách vào liền ra tiếp đón, hỏi cậu: “Xin chào, cậu đi mấy người?”
“Chắc khoảng hơn 10 người, xếp cho tôi bàn lớn một chút.”
“Được, mời cậu đi theo tôi.” Cô nhân viên niềm nở nói.
Cậu được xếp một bàn lớn, vị trí cũng dễ nhìn ra ngoài. Cậu nói chờ bạn đến sẽ gọi món sau, để cho nhân viên đi tiếp những thực khách khác.
“Anh ơi, lấy cho bàn bọn em thêm một gói mì.”
“Cái này một phần, cái này một phần, ừm, món này với món này nữa. Còn muốn gọi thêm gì không?”
“Không cần, như vậy được rồi.”
“Lấy cho tôi thêm…”
Tiếng nói chuyện xa xa gần gần nhưng không quá ồn ào, thỉnh thoảng còn có một số câu chuyện phàn nàn lọt vào tai cậu. Nguyễn Lam Ân trong lúc rảnh rỗi cũng tò mò nhìn xung quanh, xem cách bày trí này kia.
Chỉ là mới đưa mắt nhìn ra phía sau cửa khu bếp bên cạnh quầy thu ngân, cậu không ngờ đến sẽ nhìn thấy người này ở đây.
Trời lạnh, món nướng khá được mọi người ưu tiên lựa chọn, hôm nay cũng không ngoại lệ, Cao Bách Dương phải vào bếp phụ đầu bếp nướng thức ăn cho khách.
Mùi thịt nướng thơm nức mũi, màu sắc đẹp mắt làm người ta thèm nhỏ vãi. Trong lúc nướng một ít khó bốc lên được máy hút khói dẫn ra ngoài.
Hắn mặc đồng phục của quán ăn, quần áo tôn lên dáng người cao gầy của hắn. Trong bếp nóng bức, có thể thấy trên trán hắn tích một tầng mồ hôi mỏng.
Công việc trong bếp giảm bớt, Cao Bách Dương lại mang món ăn đã làm xong ra ngoài cho thực khách. Một đường đi thẳng đến bàn đã gọi món, nhịp độ công việc nhanh nên hắn không có thời gian phân tâm để nhìn ngó xung quanh. Vì vậy hắn cũng không thấy ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Lam Ân đang ngồi cách đó không xa.
Sau khi dọn món xong, hắn quay trở lại bếp để mang món ăn cho những bàn khác. Bước chân vừa nhanh vừa vững vàng, gương mặt hờ hững không có cảm xúc không giống những nhân viên khác niềm nở chào đón khách hàng.
Lần thứ hai mang món ăn đã chế biến đi ra, vì lần này phải đi về hướng cậu nên Cao Bách Dương đi được mấy bước thì sững người tại chỗ, đứng hình ở đó mấy giây.
Ánh mắt kinh ngạc của hắn đối diện với ánh mắt phức tạp của cậu.
Trần Hiền Tân muốn tụ tập đi ăn bên ngoài, Cao Bách Dương cũng được cậu ta mời đi cùng nhưng hắn đã từ chối vì bận việc. Hắn biết hôm nay các cậu sẽ ra ngoài ăn uống, nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy, quán ăn các cậu đến lại là quán của anh Ngưu nơi hắn làm việc.
Hắn không mong muốn cậu biết tình cảnh của hắn hiện tại, song, trong lúc hắn không kịp chuẩn bị thì cậu đã phát hiện rồi.
Đôi tay cầm khay siết chặt đến run rẩy, anh Ngưu đứng gần đó thấy hắn đột nhiên bất động thì lên tiếng gọi hồn hắn về.
“Bách Dương? Có chuyện gì vậy?”
Cao Bách Dương cụp mắt, hít sâu một hơi, đáp “Không có gì.” rồi tiếp tục bước về phía trước.
Nguyễn Lam Ân vẫn đặt tầm mắt trên người hắn, nhìn hắn đi lướt qua mình môi cậu hơi mím lại, muốn gọi hắn nhưng rồi lại thôi.
Khi Cao Bách Dương quay lại, hắn đột nhiên dừng lại bên cạnh cậu.
Hắn muốn giải thích với cậu nhưng không biết giải thích cái gì, hơn nữa, quan hệ hiện tại giữa hai người chỉ là bạn, hắn lại đi giải thích với cậu thì có vẻ rất kỳ lạ. Bạn bè dù thân thiết đến mức nào cũng sẽ không thể tự tiện can dự vào cuộc sống riêng tư lẫn nhau. Giống như lần trước, cậu bất mãn khi Trần Hiền Tân quá quan tâm đến chuyện tình cảm của Lâm Quốc Huy.
Một người đứng một người ngồi, thấy hắn không tiếng động nhìn mình, Nguyễn Lam Ân không muốn thời gian lãng phí đành lên tiếng trước: “Đây là lý do cậu không đi cùng?”
Hắn gật đầu, “ừm” một tiếng trầm thấp.
Chưa đợi cậu hỏi câu thứ hai thì những người khác cũng đã lần lượt đến nơi, vào trước là Trần Hiền Tân và Ngô Nam Trung hai người đi cùng nhau. Trông thấy cậu và Cao Bách Dương, người đã nói là không đến được cũng có mặt, miệng nhanh hơn não mà mở lời: “Cậu cũng đến sao? Là Lam Ân nói với cậu chỗ này hả?”
Vì hắn đã nói không đi nên cậu ta không nhắn địa chỉ cho hắn.
Sao khi hỏi xong mới nhìn đến trang phục của Cao Bách Dương, Trần Hiền Tân nhìn qua nhìn lại, phát hiện bộ đồ mà hắn mặc có cùng một kiểu với một vài người khác ở đây.
Trái ngược với những người đang thoải mái ăn uống xung quanh, chỗ bọn họ không khí có phần ngưng trọng. Chỉ là ra ngoài ăn một bữa, không ngờ lại kéo theo nhiều chuyện như vậy.