Văn Phúc đổ bệnh.
Không biết là ngâm nước lạnh bị cảm, hay do trong lòng có khúc mắc, người khỏe mạnh như hắn đột nhiên lăn ra ốm, sốt cao mấy ngày liên tục, ăn cháo, uống thuốc vào lại nôn ra.
Bá Khắc khóc đỏ cả mắt, thầy lang mấy làng lân cận đều mời cả về đây, ăn ngủ tại chỗ để chạy chữa cho hắn.
Qua trận bệnh này, người làm trong nhà đều lờ mờ đoán được quan hệ giữa Bá Khắc và Văn Phúc không bình thường. Có bá hộ nhà ai lo cho người hầu phát khóc, ngày đêm chăm chút không rời thế không?
Có người hầu nhà ai dù ốm mê sảng cũng chỉ gọi tên ông chủ, rồi nắm lấy tay người ta không buông như thế không?
Đám người hầu khẽ xì xào sau lưng, truyền đến tai Thị Mận, vẻ mặt thị hiện lên sự ghê tởm.
Thật buồn nôn. Ban đầu còn ngỡ là lừa được Văn Phúc vào tay, cuộc sống sau này sẽ hết cô đơn chiếc bóng, ai ngờ được hắn là kẻ như vậy. Thảo nào, ông bá hộ lại đối xử với Văn Phúc khác hẳn người bình thường, chỉ kém đưa hắn lên bàn thờ cúng nữa thôi.
Thì ra cũng giống ả, kẻ tám lạng người nửa cân, đều dựa vào thân xác để mua vinh hoa phú quý.
Mà thôi, coi như thế thì sao chứ? Thị chỉ cần một kẻ đổ vỏ mà thôi, hắn ngủ với đàn ông hay đàn bà thì liên quan gì đến thị.
Thị Mận rung đùi đắc ý.
Bên kia, qua gần bảy ngày cứu chữa, nhiệt độ cơ thể của Văn Phúc đã giảm xuống, mặc dù đầu óc vẫn mơ màng nhưng ít ra cũng đã ăn được chút cháo, uống được chút thuốc.
Bá Khắc nhìn hai má hóp vào của Văn Phúc, đau lòng muốn chết. Sao lại ra cơ sự này chứ, chẳng lẽ chỉ vì giấc mơ đó thôi sao. Sao Văn Phúc lại nhạy cảm như vậy chứ.
“Ngốc này, nhanh khỏe lại, em muốn anh lo chết hay sao hả?”
Văn Phúc dịu dàng vuốt ve khuôn mặt xanh xao của hắn, đám người hầu nhìn cảnh này cũng đã quen, tuy trong lòng rất muốn hóng hớt nhưng vẫn cúi đầu im lặng theo quy củ.
Tính ra thì… hai người đàn ông với nhau cũng có sao đâu. Bá Khắc và Văn Phúc đều đẹp trai sáng láng, lòng dạ lương thiện, họ đứng cạnh nhau cũng thấy xứng đôi đấy chứ.
Qua hai ngày sau, Văn Phúc cũng tỉnh táo hẳn, ngoài việc chân tay bủn rủn không có sức lực ra thì mọi thứ đều không còn gì đáng lo. Hắn vuốt ve đôi mặt sưng húp của Bá Khắc, trong lòng mắng mình vô dụng, đã khiến y phải lo lắng.
“Em… xin lỗi…”
Hắn khàn giọng nói. Bá Khắc lắc đầu, bắt lấy tay hắn áp lên má mình, nhẹ giọng nói:
“Bệnh đến bất chợt đâu ai muốn, sao phải xin lỗi chứ. Em không sao là tốt rồi.”
Lúc này Lương Khanh đi vào, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay hai người đang nắm, ánh mắt phức tạp. Hắn ta ngồi xuống ghế, nói:
“Được rồi, cứ suốt ngày dính chặt vào nhau, cứ như sợ không ai biết quan hệ của hai người ấy.”
“Lúc bình thường thì không sao, có người ngoài thì phải chú ý một chút.”
Bá Khắc nhét tay Văn Phúc vào chăn, dém lại góc chăn cho hắn, thờ ơ nói:
“Từ tỉnh về đây cũng phải đi mất một ngày, cũng chẳng biết có ai đó rảnh rỗi, ngày nghỉ có hai ngày cũng phải lóc cóc chạy về cho bằng được, ngồi chửa nóng mông đã phải đi ấy nhỉ.”
Lương Khanh nghẹn họng, xấu hổ ho nhẹ, nói lảng sang chuyện khác:
“Người quen ở trong kinh đánh tiếng, dường như có một nhánh của Bộ binh đang có ý làm phản, tuy nhiên lại không tiết lộ là nhánh nào. Có binh biến là sẽ có loạn lạc, em cần chuẩn bị trước đi.”
“Lúc trước Văn Phúc trên đường đi thi cũng đã gặp người của Lan quân, hắn ta cũng nhắc nhở. Mấy tháng gần đây em cũng đã chuẩn bị, còn nhắc khéo bà con tá điền tích trữ lương thực, tìm nơi ẩn náu rồi.”
Lương Khanh gật đầu, đúng lúc này Bá Minh tung tăng chạy đến, con cáo già đó liền quẳng Bá Khắc sang một bên, dắt bé con của mình đi chơi, còn chơi gì thì không biết.
Bá Khắc nghiến răng, mắng thầm một tiếng, rồi lại quay sang trò chuyện với Văn Phúc. Hắn vẫn còn mệt nên đáp lại câu được câu không, một lúc sau thì ngủ mất. Bá Khắc mỉm cười cưng chiều, yêu thương hôn lên trán hắn.
Văn Phúc bệnh nhanh mà khỏi cũng nhanh, chỉ chục ngày sau đã nhảy nhót tung tăng. Dường như hắn vẫn chưa cảm thấy yên tâm, lúc nào cũng dính lấy Bá Khắc, một bước cũng không rời.
Ngoại trừ bước cuối cùng không làm, những gì cần hắn đã làm hết rồi. Bá Khắc chỉ cho là hắn còn chưa khỏe hẳn, không có hứng thú với chuyện đó, chỉ có Văn Phúc biết rõ, bản thân thèm chết đi được, nhiều lúc bộ phận bên dưới cứng đến sắp nổ tung, thế nhưng hắn vẫn kiềm lại, bởi vì… hắn sợ vấy bẩn Bá Khắc.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, cách đêm hôm đó hơn một tháng, Thị Mận lại đứng trước mặt Văn Phúc lần nữa, nói:
“Em có thai rồi.”
Sắc mặt Văn Phúc trắng bệch. Hắn chẳng ngờ được mới một lần đã có, cảm xúc trong lòng hắn như sóng biển trong cơn bão, nhấn chìm hắn xuống mặt nước lạnh lẽo.
Phải làm sao đây, nếu mọi chuyện vỡ lở, chắc chắn hắn sẽ phải rời khỏi Bá Khắc, hắn không muốn điều đó xảy ra.
Thị Mận thấy sắc mặt hắn như vậy thì biết hắn đang suy tính việc phá thai, trong lòng cười khẩy, giả vờ giả vịt chấm chấm nước mắt.
“Anh Phúc, anh không chịu trách nhiệm cũng không sao, cả đời em xác định là cô đơn đến già, cho nên em muốn giữ đứa trẻ này lại làm bạn.”
“Em sẽ bỏ trốn, không ở lại nơi này làm phiền cuộc sống của anh nữa.”
Văn Phúc sao có thể để Thị Mận một thân một mình gách vác cuộc sống, hắn nói cần hai ngày để suy nghĩ, hai ngày sau, hắn nói:
“Cô có bằng lòng làm vợ tôi không, tuy tôi không cho cô được cuộc sống như cô mong muốn nhưng ít nhất cô sẽ không phải chịu cảnh người đời đâm sống lưng.”
Thị Mận sửng sốt, hỏi ý của hắn là gì. Văn Phúc nói:
“Tôi sẽ thuyết phục ông bá hộ cho cậu hai bỏ vợ, sau đó đưa cô lên huyện. Mỗi một Cống sỹ sau khi yết bảng đều có một căn nhà gần trường tư thục. Tuy không cho cô được lời mai mối cưới hỏi đàng hoàng, nhưng có thể cho cô cuộc sống vô lo vô nghĩ. Ý cô thế nào?”
Thị Mận cúi đầu suy ngẫm, cảm thấy không thể nào tốt hơn được nữa, bèn gật đầu đồng ý.
Mấy ngày kế tiếp Văn Phúc nhân cơ hội giật dây Bá Minh đòi bỏ vợ, sau đó lại thuyết phục Bá Khắc. Hắn nói rất khéo léo, hoàn toàn không để Bá Minh và Bá Khắc có cơ hội nghi ngờ. Dù sao thì để một người ăn không ngồi rồi chả làm nên cái tích sự gì trong nhà cũng thấy ngứa mắt, Bá Khắc gọi Thị Mận lên, nói điều kiện bồi thường cho ả, hỏi ả có đồng ý hay không.
Thật ra khi một người đàn ông muốn bỏ vợ thì chỉ cần viết giấy bỏ là xong, không cần hỏi ý kiến người vợ cũng không cần bồi thường thứ gì, hơn nữa, ngày trước Bá Khắc dùng một quan tiền mua đứt Thị Mận, cho nên bây giờ không cần ả nữa thì cũng có thể bán ả đi.
Đến giờ phút này, bỗng nhiên Thị Mận có chút áy náy với hai anh em nhà bá hộ Khắc, nhưng cũng chỉ có chút chút thế thôi. Thân ả còn lo chưa xong, hơi đâu mà nghĩ cho người khác.
Cầm giấy bỏ vợ trên tay, thu xếp quần áo và tiền bạc, Thị Mận từ chối người nhà bá hộ đưa về, một thân một mình lặng lẽ bước đi. Chờ khuất bóng, ả lập tức ngẩng cao đầu, sung sướиɠ cười mỉa, nào còn vẻ lầm lũi như vừa rồi.
Ả không về nhà mình, hai người gọi là cha mẹ kia kiểu gì cũng sẽ lừa bán ả lần nữa. Thị Mận thuê xe trâu lên phố huyện, quen đường quen nẻo vào căn nhà trống của quan huyện Ước, ngồi ở đó chờ gã.
“Sao rồi, thuận lợi chứ?”
“Hừ, xong xuôi cả rồi. Ngày mai Văn Phúc sẽ lên đây làm giấy chứng hôn với em, ông liệu đường mà làm.”
“Ha ha, thằng đó cũng xui xẻo thật, khi không lại làm người đổ vỏ cho người ta.”
“Hừ, nỡm ạ, có người đổ vỏ hộ không thích à? Sau này ông phải đền bù cho người ta nhiều vào đấy nhé.”
“Được rồi được rồi, thương cưng nhất.”
Phạm Ước đè Thị Mận ra hôn hít, cảm thấy bản thân thật tài giỏi.
Thực ra chủ ý tìm Văn Phúc đổ vỏ là do Thị Mận nghĩ ra, còn người trợ giúp ả lại là Phạm Ước, chứ nếu không một mình Thị Mận thì có thể làm được trò trống gì.
Đầu tiên gã chuốc say Bá Khắc trước, còn nhân cơ hội bỏ một chút thuốc mê vào rượu, quan khách ngày hôm đó chỉ nghĩ rằng bản thân uống say, chứ không nghĩ là mình bị bỏ thuốc.
Chờ mọi người ngủ gục gần hết, người hầu trong nhà bận rộn lo tiễn khách, sắp xếp chỗ ngủ cho khách ở xa, gã sai người lén lút khuân Văn Phúc vào gian nhà khách ở nhà dưới. Sau đó thì mọi chuyện đã diễn ra như vậy.
Gã vừa thoát khỏi sự đeo bám của người đàn bà này vừa có thằng khác nuôi con hộ, một công đôi việc.
“Thằng Phúc nó là người khôn khéo, cẩn thận một chút kẻo nó phát hiện ra.”
“Anh ta chẳng quan tâm đâu, hồn còn để ở chỗ bá hộ Khắc kia, ông biết không, hai người họ là…”
Thị Mận ghé vào tai Phạm Ước nói nhỏ, ánh mắt gã từ không thể tin được cho đến dần trở nên sâu xa, thỉnh thoảng còn lóe lên sự tính toán.