Bán Duyên

Chương 19: Thẩm tra

Công văn yết bảng được gửi về, trong kỳ thi Hương này Văn Phúc đỗ Cử nhân, Tín Lực không thể tin được trợn trừng mắt:

“Không thể nào, ba vòng đầu đều đứng đầu, vì sao vòng thứ tư lại trượt được.”

Văn Phúc cũng nhíu mày, tuy không nắm chắc rằng mình sẽ tiếp tục đứng đầu bảng, nhưng hắn chắc chắn mình làm bài không hề kém ai.

Bá Khắc cười cười phất tay với thằng Chuột, nó nhanh trí lấy mấy đồng tiền nhét vào tay cai huyện, cười cười huyên thuyên giả lả mấy câu. Một lúc sau tiễn đám cai huyện đi, nó chạy vào nhà nói:

“Thưa ông, đám đó nói Cống sỹ lần này thuộc về cậu ba nhà Chánh tổng Thừa.”

Tín Lực hô lên:

“Cái thằng thi mấy lần vẫn rớt bảng đấy á? Lý nào lại thế?”

Bá Khắc khoát tay ra hiệu cho anh ta im miệng, nói:

“Chuyện mua quan bán tước này cũng không phải xa lạ gì nữa, cái thời đại thối nát này chỉ cần có tiền là có tất cả. Ba lần trước yết bảng công khai, bọn chúng không dám làm gì quá rõ ràng, lần này lại chấm thi kín, cho nên bị đánh trượt cũng không có gì lạ.”

Tín Lực còn muốn nói gì đó, Bá Khắc khoát khoát tay.

“Yên tâm đi, chuyện này không dừng ở đây đâu. Trong đám con nhà quyền quý, không ít người học hành giỏi giang, có nhiều người dây mơ rễ má với quan to, đám quan khảo ngu muội đó chỉ biết nhận tiền nhưng không biết nhìn người, cho rằng ở tỉnh lẻ này kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay. Cứ chờ đi.”

Quả nhiên, không lâu sau đó lại có công văn của triều đình gửi đến, đính chính lại kết quả kỳ thi Hương. Văn Phúc là một trong ba Cống sỹ của hội thi lần này.

Hỏi ra mới biết cháu họ hàng xa của vợ của quản gia của nhà quan lớn nào đó, rồi con trai của cháu trai bên ngoại của bà hai nhà quan lớn nào đó,… học hành giỏi giang, ba vòng đầu đều yết bảng mà vòng cuối lại bị đánh trượt, cho nên các quan lớn thi nhau dâng tấu đòi thẩm tra lại bài thi.

Lúc này mới tòi ra vụ mua quan bán chức, đức vua thoi thóp nằm trên ngai vàng tức giận quát:

“Tra, tra lại toàn bộ.”

Mọi người rỉ tai than thở. Loạn, loạn quá rồi.

Lương Khanh nhấp chén trà, khẽ nói:

“Mấy năm nay triều đình có sự thay đổi rõ rệt. Thái từ hành động thối nát đã sớm khiến bề trên phật ý, dường như Đức Ngài có ý định phế thái tử lập người mới, các vị hoàng tử tranh đấu với nhau, quan viên cũng chia bìa kéo cánh.”

“Bọn họ tranh đấu với nhau, liên lụy rất nhiều, đám quan lại dưới trướng cũng càng ngày càng không kiêng nể gì nữa, thi nhau vơ vét cướp bóc của dân.”

“Trong số các hoàng tử tham gia tranh ngai lần này, chẳng có lấy một người ra hồn. Chỉ mong Đức Ngài có thể cầm cự được cho đến lúc tìm được minh quân kế tục, nếu không e là…”

Lương Khanh không nói nữa, nhưng Bá Khắc và Văn Phúc đều hiểu được. Lương Khanh lại nói:

“Đúng rồi, cậu Phúc này, hiện giờ cậu đã đỗ Cống sỹ, có mong muốn thi tiếp không? Nếu không thì có thể lên tỉnh làm Đốc học, dạy dỗ học trò.”

Văn Phúc lắc đầu cười nói:

“Dạ thưa con không có ý định đó. Lúc đầu đi thi lấy cái công danh, cũng chỉ là muốn về hỗ trợ ông bá hộ nhà con thôi.”

Nói xong vươn tay bóp vai cho Bá Khắc. Y xấu hổ ho khan hai tiếng, thính tai đỏ ửng. Lương Khanh nhìn qua nhìn lại hai người, ngập ngừng:

“Hai đứa…”

“ÔNG ƠI ÔNG ƠI!!!”

Lời của Lương Khanh bị cắt ngang, thằng Tuất chạy từ nhà dưới lên hớt hải gào to. Bá Khắc chưa kịp mắng, nó đã nói tiếp:

“Ông ơi, cậu hai cậu hai ngã xuống ao rồi!!!”

“Cái gì?”

Tức thì cả đám người nhao nhao chạy ào ra bờ ao. Bá Minh đã được người hầu vớt lên nhưng cũng đã ngạt nước, sắc mặt tím tái. Đám người hầu luống cuống đứng xúm lại không biết phải làm sao.

Văn Phúc vội vàng gạt bọn họ ra:

“Tránh hết ra, tản hết ra đi.”

Nói đoạn hắn quỳ gối cạnh Bá Minh, cúi người áp tai vào ngực cậu nghe ngóng. Tim đã ngừng đập. Hắn vội vàng l*иg hai tay vào nhau thực hiện xoa bóp tim ngoài l*иg ngực, sau đó bóp mũi và miệng Bá Minh thổi hơi vào.

Mọi người rất choáng váng về hành động này nhưng không ai đứng ra nói gì, vì bọn họ biết Văn Phúc đã từng làm việc ngoài biển, cho nên việc làm của hắn chắc chắn là vì cứu người.

Bá Khắc và Lương Khanh sốt ruột quỳ bên cạnh, để giúp đỡ Văn Phúc, Lương Khanh cũng học theo cách hà hơi thổi ngạt của hắn, khi Văn Phúc dừng động tác ấn tim, hắn ta lập tức bóp miệng Bá Minh thổi hơi vào.

Lặp đi lặp lại động tác như thế, khoảng chừng hơn chục lần, Bá Minh phát ra tiếng ho sặc sụa, Văn Phúc vội vàng lật nghiêng người cậu lại, luồn tay nhấc cao bả vai cậu lên một chút. Ngay sau đó Bá Minh nôn hết nước trong bụng ra, nôn một lúc sắc mặt hồng hào trở lại, đã bắt đầu có hơi thở và có thể mở mắt ra.

Mọi người ôm nhau hoan hô, Bá Khắc ngã bệt ra phía sau. Lương Khanh thay Văn Phúc đỡ bả vai Bá Minh, chờ cho cậu hoàn toàn nôn sạch nước ra mới luồn tay qua gáy và khuỷu chân cậu, bế vào trong nhà.

Đúng lúc này ông lang Hoạt được Tín Lực nhanh chân chạy đi đón cũng đã tới.

“Mau, mang người vào trong nhà cởi hết quần áo ướt ra, lau thật khô. Cô này mau đi nhóm củi mang vào trong phòng, đốt lửa càng to càng tốt, cậu này, đi nấu nước gừng cho tôi, cậu này, xức dầu vào gan bàn chân và xoa lên lưng lên ngực cậu ta…”

Ông lang Hoạt vừa chạm chân xuống đất đã lập tức phân phó, khổ cho cái thân già của ông lão, hết lần này đến lần khác chịu tội vì nhà bá hộ Khắc.

Công việc thay quần áo và xoa dầu cho Bá Minh được Lương Khanh và Bá Khắc chia nhau làm, người hầu tức tốc đốt củi lửa lớn trong phòng, trời tháng hai lạnh giá, nhưng không khí trong phòng kín nóng hầm hập.

Thằng Nhót cứu Bá Minh cũng đã tay quần áo khô, ngồi run lập cập bên đống củi.

Người hầu mang nước gừng lên, đưa cho Bá Minh một bát, cũng cho thằng Nhót một bát. Sau khi uống nước gừng, thân thể Bá Minh dần dần ấm lên, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng nhưng đã không còn gì nguy hiểm đến tính mạng.

Ông lang Hoạt vừa bắt mạch vừa vuốt râu, tấm tắc:

“Thần kỳ, thần kỳ, tim ngừng đập rồi mà vẫn cứu trở lại được, ai là người cứu cậu hai Minh vậy?”

Mọi người chỉ Văn Phúc, ông lang Hoạt nhìn thanh niên quần áo lấm lem bùn đất gật gật đầu, hỏi Văn Phúc chi tiết phương pháp cứu người, rồi nói:

“Cậu hai đã tỉnh táo nhưng vẫn phải theo dõi thêm mấy người nữa. Nếu có dấu hiệu khó thở, phải lập tức dùng biện pháp như cậu đây dùng lúc cứu người. Nếu ho khan nhẹ thì là bị cảm, tôi kê đơn để phòng. Còn nếu mà ho quá nặng, sức khỏe yếu đi thì là bị phù phổi, không chữa được, chỉ có thể chấp nhận sống chung thôi.”

Nhìn thấy sắc mặt mọi người căng thẳng, ông lang Hoạt lại an ủi:

“Yên tâm đi, cậu hai là người khỏe mạnh, chắc không sao đâu.”

Mọi người vẫn chưa thả lỏng thân thể xuống, thằng Chuột dẫn ông lang Hoạt đi kê đơn, Bá Khắc cũng đi theo cảm ơn và tiễn người.

Sau khi vào nhà, nhìn gương mặt mệt mỏi ngủ say của em trai, y quay ra hỏi thằng Nhót:

“Sao lại thế này?”

Thằng Nhót xoa xoa hai tay vào với nhau nói:

“Con cũng không biết ạ. Con vác củi đi ngang qua thì nghe tiếng bì bõm, lúc chạy đến nơi đã thấy cậu hai đang chìm rồi.”

Bá Khắc:

“Dù sao ông cũng phải cảm ơn mày. Ngày xưa u mày cứu thằng bé, hôm nay mày lại cứu nó lần nữa, ông chả biết đền ơn mày thế nào. Hay là mày muốn gì thì cứ nói, ông sẽ cho mày.”

Thằng Nhót lắc đầu, thưa:

“Ông ơi, nhà con năm xưa lang thang nghèo khổ, suýt thì chết bờ chết bụi, được ông bà bá hộ (cha mẹ của Bá Khắc) cưu mang, giúp gia đình con có cái ăn cái mặc, có nơi để đi có chỗ để về, con đã cảm ơn lắm rồi. Cứu cậu hai là việc con phải làm, ông đừng nói ơn hộ kẻo con tổn thọ chết.”

Cuối cùng thì Bá Khắc vẫn cho thằng Nhót ba quan tiền, cùng với cho nó trở lại hầu hạ trên nhà.

“Hôm nay đứa nào trông cậu hai?”

“Dạ, con ạ.” Con Hoan đứng ra: “Lúc ấy con đang hai mướp, cậu hai thì đuổi bướm bên cạnh, đúng lúc mợ hai gọi con lên nhà một lúc, xuống thì đã như vậy rồi ạ.”

“Thế hả? Thế con Mận đâu? Chồng nó thế này rồi mà sao không thấy mặt mũi nó đâu cả?”

Lúc này con Hậu lên tiếng:

“Dạ, mợ hai dặn dò chị Hoan xong thì cầm nón đi lên chợ Huyện rồi ạ, lúc ấy vẫn chưa phát hiện ra cậu hai bị đuối nước.”

Bá Khắc tức giận đập ván giường:

“Chợ chợ, suốt ngày lên chợ Huyện. Có cái gì trên ấy mà nó mê mẩn thế không biết.”

Nói xong cũng không nhắc lại thêm, vì biết cô ta ở nhà cũng chả được cái tích sự gì, Bá Khắc bảo:

“Mấy đứa ở đây canh cậu hai, ông về thay quần áo cái đã.”

Từ lúc vớt Bá Minh lên đến bay giờ, y, Lương Khanh và Văn Phúc vẫn chưa kịp đổi quần áo.

“Em đi trước đi, anh ngồi đây thêm lúc nữa.”

Lúc này Lương Khanh luôn im lặng từ đầu đến cuối khẽ nói, bàn tay hắn ta vẫn nắm lấy tay Bá Minh chưa từng buông ra. Bá Khắc nhìn chằm chằm vào đó, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng dậy rời đi.

Bên kia, Thị Mận vui vẻ báo tin mình có thai cho quan huyện Ước, tức thì mặt gã xị xuống, từ chối nhận.

“Sao lại thế? Ông nói sẽ cưới em về làm hai mà, sao giờ em có bầu rồi ông lại không nhận.”

Phạm Ước phất tay:

“Làm sao tôi biết nó có phải con tôi hay không? Thứ lẳиɠ ɭơ như cô lang chạ với bao nhiêu thằng giờ quay về bắt ông đây đổ vỏ á? Mơ đi nhé!”

Thị Mận tức dậm chân:

“Ông, ông… nếu ông không chịu trách nhiệm tôi sẽ đi dọc cái huyện này rêu rao cho mọi người cùng biết.”

Phạm Ước cười khẩy:

“Xì, cô cứ thử làm đi. Tôi chả mất cái gì, ngược lại là cô, có chồng rồi mà lại đi chửa hoang, cô nghĩ xem kết cục của cô là gì?”

Nói xong gã hất Thị Mận ra, nghênh ngang rời đi.

Thị Mận xụi lơ ngã trên đất, nếu chuyện vỡ lỡ, thị sẽ bị thả trôi sông.

Không, không thể thế được, thị không cam lòng.



Tác giả: Hết ngọt rồi nhé, từ chương sau trở đi chỉ có ngược thôi nhé mấy má