Bán Duyên

Chương 5: Mơ xuân

“Hừm… chỗ đó ngứa, chà bên đó, đúng rồi, a… thoải mái…”

Văn Phúc nghiến răng nghiến lợi đứng cúi người chà lưng cho Bá Khắc, trong lòng niệm nhà bà Đào có năm con lợn, nhà ông Tín có bảy con bò, chánh tổng Khoát có sáu bà vợ,…

Bá Khắc hơi khom người về phía trước, hưởng thụ người khác kỳ lưng cho, đột nhiên mũi ngứa ngứa, hắt hơi một cái thật mạnh, người hơi chúi về đằng trước.

Văn Phúc đang dồn hết sức chà lưng, không kịp đề phòng, tay bỗng hẫng một cái, cắm đầu ngã đánh tùm vào trong thùng tắm.

Thùng tắm chỉ đủ một người tắm, làm sao chịu được sức nặng của hai người, nhất là một người trong số đó còn cao to vạm vỡ nữa. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cái thùng chia năm xe bảy, nước tràn lênh láng trên nền gạch.

Lúc Văn Phúc ngã vào thùng, Bá Khắc chỉ kịp hoảng hốt quay người lại, cái gì cũng chưa bám được thì thùng đã vỡ, y ngã ngửa ra sau, Văn Phúc thuận đà ngã đè lên y.

Cảnh tượng hỗn độn không tả được, nhưng Văn Phúc không có thời gian lo lắng. Hắn chống hai tay hai bên sườn Bá Khắc, ngẩn ngơ nhìn người dưới thân. Vừa rồi bị trọng lượng cơ thể Văn Phúc đè lên, ngực bị nghẹt không thở được, Bá Khắc ho sặc sụa, mặt ửng đỏ, đôi mắt cũng chảy ra nước mắt sinh lý, giờ khắc này y thả tay trên đầu, há miệng thở hổn hển, trừng mắt liếc xéo Văn Phúc, không biết bản thân hiện tại có bao nhiêu mê người.

Lúc Văn Phúc ngẩn ngơ nhìn Bá Khắc thì y cũng sững sờ nhìn người thanh niên phía trên mình.

Toàn thân Văn Phúc ướt sũng, nước theo hai bên tóc mai nhỏ giọt xuống, một vài giọt nước trượt dọc hai bên má, đọng lại trên cằm.

Tằm mắt Bá Khắc trượt dọc theo cằm, xuống hầu kết nhô cao, sau đó là bờ vai, rồi vòm ngực.

Do lúc nãy bị ướt và vùng vẫy mạnh, áo vải thô của Văn Phúc đã bị tuột dây, vòm ngực cứ thế mở rộng. Màu da lúa mạch mạnh khỏe, từng khối cơ săn chắc, vân da rõ ràng, người hầu nam đột nhiên trở nên quyến rũ chết người.

Bá Khắc cảm thấy thân dưới mình có phản ứng lạ, giật mình chống khuỷu tay co chân muốn ngồi dậy, lúc chân trái vừa co lên, đùi non chạm phải một vật gì đó cứng ngắc, nóng rực. Văn Phúc hít hà một hơi.

Y ngẩn người nhìn xuống đùi mình, Văn Phúc đột nhiên bật người dậy, chạy biến.

Bá Khắc thẫn thờ ngồi trên mặt đáy thùng gỗ, cúi đầu nhìn nơi giữa hai chân mình, cái nơi mà chưa bao giờ có phản ứng như một người đàn ông bình thường. Giờ phút này, nó đang ngóc đầu đứng dậy, giật giật đầu chào chủ nhân mình. Tuy kích thước chỉ ở mức trung bình, nhưng quả thực nó đã đứng lên.

Nhưng mà so với thứ lúc này y nhìn thoáng qua, có vẻ…

Y vuốt mặt, chống người đứng dậy mặc quần áo. Dù thế nào cũng đã vào thu, trời chưa lạnh lắm nhưng bị ướt lâu như vậy cũng dễ bị cảm lạnh.

Lúc y mặc quần áo xong xuôi, ngập ngừng một chút rồi khoác áo ngoài, đi đến phòng sách xử lý sổ sách thuế đất. Chờ bóng y đi khuất, Văn Phúc mới quay trở vào trong phòng dọn dẹp mảnh vỡ của thùng tắm và lau nước trên nền nhà.

Thời điểm cầm quần áo của Bá Khắc mang đi cho hầu gái giặt, hắn nghĩ đến điều gì đó, mặt đỏ lựng lên, nơi chưa xìu xuống lại giật giật ngóc đầu dậy.

Không dám nghĩ bậy nữa, hắn nhanh chóng ôm quần áo đi.



“Ư.. hưm… a chỗ đó… ư a… sướиɠ quá…”

Trên chiếc giường gỗ lim, màn che lay động, hai thân thể không ngừng dây dưa, kỳ lạ hơn cả hai đều là đàn ông. Người đàn ông phía trên thân thể vạm vỡ, nơi giữa hai chân hắn cắm vào lỗ huyệt phía sau của người đàn ông nhỏ nhắn hơn, đôi môi đỏ mọng của người phía dưới không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.

“A ưm… muốn nữa… nhanh lên… chơi chết em đi… a a a…”

“Sướиɠ không? Chổng mông lên, để tôi yêu em nào.”

Người phía dưới lập tức lật úp người lại, mông chổng cao để người đàn ông cao lớn đâm vào cơ thể mình.

“Ưm hư… thích quá… em muốn nữa… sâu quá…”

Người đàn ông phía trên cúi người xuống hôn lên phần gáy trắng nõn của người phía dưới, phần hông không ngừng đưa dẩy càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh…

“Ông bá hộ, bị tôi chơi có sướиɠ không?”

“Hộc ha…”

Văn Phúc bật người ngồi dậy, nhìn quanh quẩn, lúc này mới phát hiện ra mình nằm mơ.

Lúc vừa thở phào một hơi, chợt cảm thấy đũng quần lành lạnh, hắn thộn mặt thò tay xuống dưới sờ.

Đm, hắn mơ xuân, đối tượng làʍ t̠ìиɦ trong mơ còn là…

Cùng lúc đó, ở phòng ngủ chính, bá hộ Khắc cũng đần mặt nhìn đũng quần ướt nhếp của mình, mặt đỏ tưng bừng.

Thì ra chức năng đàn ông của y vẫn hoạt động bình thường, chỉ có điều hoạt động vì một giấc mơ xuân, hơn nữa trong mơ mình còn nằm dưới thân đàn ông, thừa nhận hoan ái, rêи ɾỉ ngọt ngào.

Hơn nữa, người đó còn là…

Giờ phút này, hai con người, ở hai căn phòng khác nhau, cùng mơ một giấc mơ xuân, đối tượng trong mơ lại là người còn lại.

Từ giây phút này đã định trước, quan hệ của bọn họ đã không thể trở lại như bình thường được nữa rồi.