Sáng sớm hôm sau.
Cố Dịch Ninh rửa mặt, thay quần áo, đi ra khỏi phòng.
Đến trước phòng ăn, liền nhìn thấy Phó Hàn Niên trong bộ vest chỉnh tề, ngồi dựa lưng trên ghế, trên tay cầm một quyển tạp chí mới nhất.
Trước mặt anh là một bữa sáng tinh tế kiểu phương Tây.
Bánh mì nướng, sandwich cộng thêm một ly sữa tươi.
Nhưng trên bàn lại không có chuẩn bị phần ăn của cô.
Cố Dịch Ninh bước tới, ngồi xuống đối diện Phó Hàn Niên: "Sao anh không nhờ nhà bếp chuẩn bị giúp tôi một phần?"
Nhìn bữa sáng chưa đυ.ng đến trên đĩa của Phó Hàn Niên, cô nuốt nuốt nước bọt.
Phó Hàn Niên dường như hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của cô, đôi mắt sâu thẳm chỉ chăm chú nhìn vào cuốn tạp chí trên tay, nhất thời không có phản ứng.
“Muốn ăn, tự mình đi làm.”
“Tôi không biết nấu ăn.” Cố Dịch Ninh nhướng mày.
“À, cô không phải là một người thập toàn thập mỹ hay sao?” Phó Hàn Niên chế nhạo.
"Nấu ăn là nhược điểm của tôi, anh có muốn ăn không? Nếu không thì đưa cho tôi ăn đi." Cố Dịch Ninh không khách sáo, trực tiếp đem bữa sáng của anh kéo đến trước mặt mình.
Mẹ Trần ở một bên nhìn thấy cô vậy mà lại to gan lớn mật dám đoạt đồ ăn của thiếu gia, không khỏi lấy tay che mắt lại, không dám nhìn tình cảnh thảm hại tiếp theo của Cố Dịch Ninh.
Cố Dịch Ninh ăn một cách không khách khí, Phó Hàn Niên đặt cuốn tạp chí trên tay xuống, đôi mắt lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao cứa vào mặt cô.
"Ăn ngon không?"
“ Cũng không tệ lắm.” Cố Dịch Ninh gật gật đầu.
Đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở trước mặt Phó Hàn Niên, anh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, yết hầu không khỏi chuyển động.
Chết tiệt.
Tại sao anh lại muốn nếm trải cảm giác được hôn lên đôi môi này!
"Tôi no rồi, còn có việc, phải đi ra ngoài trước, nếu anh không vội thì để nhà bếp làm phần khác, cám ơn bữa sáng của anh." Sau khi ăn ngấu nghiến thức ăn của anh xong, cô uống thêm một ngụm sữa bò, rồi đứng dậy rời đi.
"Đứng lại! Đi đâu vậy?" Phó Hàn Niên lạnh lùng hỏi.
"Tôi có một cuộc hẹn, đến khám bệnh tại nhà "
“Khứu giác của tôi, cô định khi nào mới chữa trị?” Phó Hàn Niên lạnh giọng hỏi.
"Anh đồng ý để tôi chữa trị sao? Nếu muốn tìm bác sĩ thiên tài thì phải đến liên minh y học đặt lịch, người muốn tìm tôi rất nhiều, xếp hàng cũng phải mất một lúc, nhưng nếu anh muốn đi đường tắt thì cần phải có phí đút lót, ngoài ra còn có phí khám chữa bệnh, không nhiều cũng không ít, giá hữu nghị khoảng năm trăm vạn." Cố Dịch Ninh dùng chiêu khét giá.
Phó Hàn Niên giàu có như vậy, lừa bịp tống tiền anh ta đối với cô một chút cũng không hàm hồ.
“Ha!” Phó Hàn Niên đột nhiên cảm thấy buồn cười trước bộ dạng tham lam của cô.
Anh vẫn luôn biết cô là người tham lam và thô tục.
Vậy mà tối qua còn ôm kỳ vọng rằng cô sẽ đến để điều trị bệnh cho anh.
"Cô yêu tiền đến thế à? Đây có phải là một trong những lý do tại sao cô cố gắng để trở thành Phó phu nhân?"
Phó Hàn Niên vô cùng thất vọng về cô.
"Tôi không vòi vĩnh tiền của anh, tôi không dùng tư cách Phó phu nhân để yêu cầu anh đưa tiền cho tôi, có đúng không? Tôi đang dùng năng lực của mình để đổi tiền tài, đây là một hình thức kinh doanh, Phó tổng lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết sao? Giao dịch làm ăn đương nhiên phải có tiền, cho dù bây giờ anh là chồng của tôi, thì tôi cũng chỉ có thể cho anh giá hữu nghị, giảm giá hai mươi phần trăm, bốn trăm vạn, thấy như thế nào?
Cô vẫn còn đang đợi tiền để sửa chữa mộ phần cho mẹ mình, hơn nữa tất cả những hành động trả thù tiếp theo của cô ấy đều cần dùng đến tiền để lót đường.
Bộ dạng dẻo mồm dẻo miệng của Cố Dịch Ninh khiến Phó Hàn Niên vừa tức giận vừa muốn cười.
Trên đời sao lại có người phụ nữ như thế này.
Rõ ràng thoạt nhìn đã khiến người ta chán ghét, nhưng anh lại còn ngu ngốc đem người đưa về tận cửa.
"Cái này đủ chưa?"
Một chiếc thẻ đen phiên bản giới hạn, được đặt làm riêng, ném trước mặt cô một cách rất ngạo mạn.
Thẻ màu đen là tượng trưng cho người có địa vị, hơn nữa cũng không có hạn mức cao nhất.