Thiếu Phu Nhân Đã Làm Kinh Ngạc Thế Giới

Chương 21: Cô ấy là vợ của tôi

Lý Vân Xuyên ôm lấy chân, tức giận trừng mắt nhìn Phó Hàn Niên: "Mẹ kiếp, sao cậu lại giẫm lên chân tôi?"

Phó Hàn Niên đứng yên tại chỗ, nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng, giống như muốn đem hắn đi lột sạch hết da.

“Được rồi, chỉ lần này thôi, sau này tôi sẽ không tán tỉnh ai nữa, có được không?” Lý Vân Xuyên thỏa hiệp một cách ủy khuất.

“Cô ấy là vợ của tôi.” Phó Hàn Niên đột nhiên dương môi nói, lông mày nặng trĩu cau lại.

Thực ra anh cũng không muốn nói với bất kỳ ai rằng người phụ nữ đó chính là vợ anh.

Nhưng tốt xấu gì thì cô cũng là vợ hợp pháp của anh, nên làm sao anh có thể dương mắt nhìn bạn bè mình xuống tay với cô ấy được.

"Tôi ... Fuck ..." Lý Vân Xuyên sững sờ tại chỗ, trên người giống như có vô số luồng điện chạy qua, " Tôi có nghe lầm không vậy?"

"Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai, sau này hãy tránh xa cô ấy ra một chút."

Phó Hàn Niên cất cao âm điệu.

Lý Vân Xuyên nuốt nước bọt, một lần nữa liếc nhìn về phía Cố Dịch Ninh đang ở cách đó không xa.

Tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, nếu sánh vai cùng với Phó Hàn Niên thì cũng không có gì để bàn cãi, nhưng Phó Hàn Niên lại chính là cây sắt già nghìn năm không nở hoa.

Làm sao mà…… Lại kết hôn, như vậy cũng quá đột ngột rồi.

Hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả.

Nghĩ đến việc vừa rồi hắn suýt chút nữa đã xuống tay với vợ của bạn liền thấy ớn lạnh cả người.

Cũng may là hắn không có chạm vào bàn tay bé nhỏ của cô ấy theo cách tán gái thông thường.

Nếu không…… Hắn sẽ bị Phó Hàn Niên cho phơi thây nơi hoang dã.

“Hàn Niên, tôi còn có việc đi trước, cậu cùng cô vợ bé nhỏ của mình từ từ nói chuyện.” Lý Vân Xuyên vẫy vẫy tay, chuồn nhanh như thể lòng bàn chân đã dẫm lên phong hỏa luân.

Ngay khi Lý Vân Xuyên vừa rời đi, Phó Hàn Niên một tay đút vào túi quần, sải bước về phía cô.

Cố Dịch Ninh đặt ly rượu trên tay xuống, mỉm cười nhường chỗ cho Phó Hàn Niên: "Người đàn ông vừa rồi là bạn trai của anh sao, đúng thật là mắt chọn đàn ông của anh cũng không tệ."

“Cô thiếu thốn đàn ông đến vậy à?” Phó Hàn Niên lạnh lùng chế nhạo, một tia tức giận bộc phát ra khỏi đôi mắt đen láy của anh.

Cố Dịch Ninh không nghĩ tới anh ta sẽ đột nhiên trở nên tức giận như vậy.

Chỉ vì vừa rồi cô nói thêm vài câu với bạn trai của anh ta nên nổi nóng với cô sao?

Người đàn ông này thực sự là mất trí mà.

Cố Dịch Ninh kìm chế sự bất bình của bản thân, nhẹ nhàng biện giải: " Là anh ấy chủ động tìm đến tôi."

"Cô thích tạo ấn tượng lắm phải không? Thích mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, cho họ thấy sự ưu việt của cô, để cô thỏa mãn cảm giác tự cao kém cỏi của bản thân? Đây là thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô sao?" Phó Hàn Niên cười lạnh.

Sự chán ghét trong mắt anh không ngừng trào ra.

Phổi của Cố Dịch Ninh cũng giống như sắp bị nổ tung.

Cô không ngừng lấy tay vỗ vào ngực mình, nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh.

Người đàn ông trước mặt là chồng mình, nên không thể tát anh ta được.

"Nếu đã mang tiếng là Phó phu nhân, vậy thì hãy kiềm chế bản thân, chú ý đến lời nói và việc làm của cô đi."

Lời khiển trách của Phó Hàn Niên khiến Cố Dịch Ninh rất là không phục.

"Tôi chỉ là nói vài lời với bạn trai của anh mà thôi, Phó Hàn Niên, anh không cần phải hùng hổ quở trách tôi như vậy, nếu anh không muốn thấy tôi, vậy thì tôi đi là được."

Cố Dịch Ninh cầm lấy túi xách của mình, từ trên ghế sô pha ngạo nghễ đứng dậy và bước ra khỏi sảnh tiệc.

Đầu cũng không ngoảnh lại.

Khoảnh khắc bước ra khỏi sảnh tiệc, cô nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mũi có chút phiếm hồng.

Cô chợt thấy hối hận vì sự lựa chọn bồng bột của mình lúc đó.

Tại sao cô lại chọn một người đàn ông tồi tệ như vậy.

Máu lạnh vô tình, lại còn vô lý, mấu chốt chính là không thể sinh con.

Phó Hàn Niên nhìn chằm chằm vào chiếc cúp pha lê sáng bóng ở góc sô pha.

Đôi mắt thâm thúy tối sầm lại một chút.

Anh ta cầm chiếc cúp lên, quan sát nó một lúc.

Những người có thể nhận được chiếc cúp này đều là những tài năng hiếm có trong việc chế tác nước hoa.

Có phải anh ta đối với cô gái bé nhỏ ấy đã quá vô tình rồi không?

"Cậu chủ ..." Lệ Phóng vội vàng đi về phía anh, vẻ mặt lo lắng, tựa hồ đã xảy ra chuyện chẳng lành.