Editor: Vương Chiêu Meo
Huyện thành, Cố gia.
Cố Nam Sóc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định trực tiếp xuất kích. Anh là đàn ông, không hiểu lắm về chuyện mang thai của phụ nữ thì có thể nhìn ra gì chứ? Nếu có thể nhìn ra thì đã sớm phát hiện từ mấy tháng trước rồi. Hơn nữa, anh cảm thấy, đối với chị gái mình, cần gì phải vòng vo cho phí thời gian, cứ hỏi thẳng còn hơn.
Nếu là bà Lan đoán sai, thì mình sẽ nhận lỗi, muốn đánh muốn phạt gì đều được. Còn nếu bà Lan đoán không sai thì anh cần phải biết được toàn bộ chân tướng sự việc.
Sẵn dịp mọi người đều đi học không ở nhà, Cố Nam Sóc gọi Cố Nam Thư tới đây, lấy nước cho cô, rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Chị, chị giả mang thai, em đã biết rồi!
Một câu đánh qua, long trời lở đất. Ly nước trong tay Cố Nam Thư nháy mắt rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Phản ứng cô như thế này thì còn gì không rõ? Cố Nam Sóc hít một hơi thật sâu, sắc mặt nghiêm túc.
- Em… Sao em biết?
Cố Nam Sóc không trả lời, ngược lại nhìn thẳng vào mắt cô:
- Anh rể có biết không?
Cố Nam Thư nghiêng đầu, chột dạ, trốn tránh ánh mắt của anh, ấp úng nói:
- Anh rể em….. anh ấy….. anh ấy cũng biết.
Vì cái gì mà có thể khiến một người đàn ông có thể chịu đựng chuyện vợ mang thai giả? Không, có lẽ là không phải chịu đựng, mà là chính hắn đưa ra chủ ý này. Vậy, vì sao hắn lại muốn làm thế?
Một ý niệm chợt lóe, Cố Nam Sóc nói:
- Mấy năm nay hai người không có con, có phải vấn đề không nằm trên người chị mà là trên người anh rể?
Cố Nam Thư mở to mắt, trợn mắt há mồm:
- Nam Sóc, em….. em…….
- Em đoán đúng rồi, phải không?
Cố Nam Thư mấy lần mở miệng, lại ngập ngừng không biết nên nói gì.
Cố Nam Sóc kéo cô ngồi xuống:
- Chị, chuyện đã đến nước này mà chị còn định không nói thật với em sao? Chị định giấu chuyện này sao? Chị cảm thấy chị còn có thể giấu được bao lâu?
Cố Nam Thư nhìn Cố Nam Sóc:
- Chị……. Em đoán không sai, đúng là vấn đề của anh rể em.
Cô thở dài một tiếng, nói ra ngọn ngành sự việc.
- Sau khi anh chị kết hôn, bụng chị mãi không có động tĩnh. Thôi gia bên kia liền bắt đầu thúc giục. Nhà mình, mẹ cũng từng hỏi qua hai lần. Tuy là chị cảm thấy mới có một năm, không quan trọng, chỉ có các trưởng bối quá sốt ruột thôi, nhưng mẹ chồng cứ nói đi nói lại, chị thấy phiền quá nên nghĩ đi làm kiểm tra cũng tốt. Nếu thực sự có chuyện gì thì có thể phát hiện sớm, trị liệu sớm.
- …..
- Chị đến bệnh viện huyện, bác sỹ kiểm tra xong nói tất cả đều bình thường. Có kết quả kiểm tra này, đầu tiên là chị có cái để nói lại với mẹ chồng, thứ hai là bản thân mình thấy yên tâm. Chị chỉ cho là duyên con cái chưa tới. Nhưng mà qua thêm một năm nữa vẫn không có động tĩnh gì. Mẹ chồng chị càng ngày càng không vừa mắt, mỗi ngày chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói nhà mình cưới phải một con gà mái không biết đẻ trứng.
- !!!
- Chị cảm thấy oan ức, nhưng cũng lo là bệnh viện huyện thành chúng ta điều kiện kém, trình độ thấp, có nhiều vấn đề không kiểm tra ra được, nên lén bảo anh rể em xin nghỉ một thời gian rồi đưa chị lên tỉnh thành. Bệnh viện tỉnh thành nói nên để cả anh rể em cùng kiểm tra, nói là chuyện này cả hai bên đều phải có trách nhiệm, chứ không phải chỉ kiểm tra một bên là xong việc.
- …..
- Kết quả, sau buổi kiểm tra, đúng là chị không có vấn đề gì, mà là anh rể em. Bác sỹ nói nhiều lắm, toàn từ chuyên nghiệp, chị nghe mà lùng bùng cả hai tai. Cuối cùng chỉ hiểu một chút, tình trạng của anh rể em, tỷ lệ có con vô cùng thấp.
Cố Nam Sóc hiểu rõ. Kết quả hẳn là tϊиɧ ŧяùиɠ của Thôi Chí Cả có khả năng tồn tại quá thấp, hoặc là số lượng tϊиɧ ŧяùиɠ quá ít.
Anh nhìn Cố Nam Thư:
- Vậy hai người không điều trị sao?
- Sao lại không? Phải trị chứ! Vì chuyện này mà anh rể em còn chạy đến bệnh viện tỉnh mấy lần, mang rất nhiều thuốc về trộm uống, nhưng một năm, hai năm…. Mãi mà chị vẫn không mang thai.
Cố Nam Sóc xùy một tiếng:
- Sau đó thì hai người giả mang thai? Bụng là giả, hai người định sinh con như thế nào?
Cố Nam Thư sắc mặt ngượng ngùng:
- Mấy năm nay uống thuốc mãi không có hiệu quả, anh rể em chịu không nổi. Chị thì liên tục bị mẹ chồng mắng, cũng không chịu nổi. Ngày ấy, chị với bà ấy cãi nhau to, chị tức quá mới buột miệng nói muốn ly hôn, còn chạy về nhà mẹ đẻ. Anh rể em đuổi theo, dỗ chị hai ngày, nói hay là chúng ta sẽ nhận con.
- …..
- Anh chị từng đến bệnh viện tỉnh nhiều lần, biết ở đó có nhiều đứa bé bị bỏ rơi, có người là không muốn nuôi con gái, có người đẻ được con trai nhưng sinh đẻ nhiều lần, không nuôi nổi nên bỏ rơi. Cũng có viện phúc lợi chuyên nhận nuôi những đứa bé này, bên trong có nhiều đứa bé cả lớn cả nhỏ, có cả đứa bé mới sinh.
- !!!
- Anh rể em nói, chị có thể giả vờ mang thai, chọn thời cơ thật tốt, tính xem thời gian chuẩn bị chuyển lạnh thì tốt, mặc nhiều quần áo sẽ dễ giấu đồ vào bụng để giả mang thai. Sau đó chờ lúc thời gian dần chuyển sang ấm thì sinh con, tránh cho đến lúc đó quần áo mỏng sẽ bị người khác phát hiện.
- !!!
- Thời gian mang thai, chị có thể giả vờ mấy lần thai tượng không tốt, đến lúc đó có thể có lý do để đề nghị đến bệnh viện lớn trên tỉnh để sinh con. Đến đó, tụi chị sẽ nhận nuôi một đứa trẻ ở tỉnh thành. Ai cũng sẽ không biết chân tướng, mọi người đều sẽ tưởng là con do tụi chị sinh ra.
- ……….
Detme! Đúng là nghĩ thật chu toàn.