Tôi Ở Những Năm 80 Nuôi Dưỡng Vai Ác

Chương 51

Editor: Vương Chiêu Meo

Cố Nam Sóc nói:- Có phải công phu sư tử ngoạm hay không thì trong lòng Tôn tổng sẽ hiểu. Hẳn là Tôn tổng cũng thấy rõ ràng doanh số của hai bản thiết kế đợt trước. Tôn tổng cảm thấy, so với lợi nhuận ông thu được thì 1000 khối này có đúng là sư tử ngoạm không?

Nhấp một ngụm trà, anh nói tiếp:

- Bằng Thành ở gần Cảng thành, tôi biết qua đường phát triển mấy năm nay của quý công ty. Nói vậy Tôn tổng hẳn không chỉ đặt mục tiêu kinh doanh ở đại lục, mà còn hợp tác buôn bán bên Cảng thành. Cảng Lục cùng kiếm, không chỉ có lợi nhuận mà còn có cả chênh lệch tỉ giá hối đoái nữa.

- …..

- Ví dụ như hiện tại, theo quy định của quốc gia, một nguyên nhân dân tệ đổi được ba điểm bảy nguyên đô la Hồng Kông. Nhưng trên thực tế, ở thị trường có thể đổi một nguyên nhân dân tệ được bốn điểm hai nguyên đô la Hồng Kông. Ngoài ra, Cảng thành còn có không ít người dùng đồng bảng Anh.

- !!!

- Nửa năm qua Tôn tổng đầu cơ trục lợi bó củi, thuộc da đi Cảng thành, luôn liên hệ với các công ty lớn Cảng thành, tìm kiếm hợp tác, chẳng lẽ còn không phải là thấy được cơ hội này sao? Một khi đã như thế, vì sao chỉ bán nguyên vật liệu mà không bán thành phẩm gia cụ?

- !!!

- Để tôi đoán một chút. Bởi vì Cảng thành vật tư phong phú, gia cụ đa dạng chủng loại, phong cách khác nhau. Người ta càng từng được nhìn thấy nhiều sản phẩm tốt thì càng chướng mắt hàng của chúng ta. Ông đã từng thử qua nhưng tình huống không lạc quan, đúng không?

- ….

- Chẳng lẽ Tôn tổng không nghĩ chân chân chính chính mở thị trường bên Cảng thành, bán những gia cụ của Phong Hoa cho các ông chủ, quý tộc, thậm chí là người nước ngoài bên ấy?

Tôn Khải Nghĩa hít một hơi thật sâu:

- Cậu cảm thấy thiết kế của cậu có thể giúp tôi mở thị trường bên Cảng thành?

- Chính xác ra là tôi tin tưởng vào bản thiết kế của tôi, hơn nữa lấy thủ đoạn của Tôn tổng thì có thể làm được.

Lời này Cố Nam Sóc nói vô cùng khí phách, mạnh mẽ. Chưa bao giờ anh xem thường thiết kế và sáng tạo của người thời đại này. Quả thật, lúc này Cảng thành có lẽ đã có không ít sản phẩm tốt, nhưng không có nghĩa là những sản phẩm khác không thể tìm được chỗ đứng. Hơn nữa, anh còn có được tri thức của 40 năm sau đó, nắm bắt được trào lưu hướng gió sau này.

Đời sau có không ít người say sưa nghiên cứu thiết kế, còn cho ra những tác phẩm đoạt giải. Hơn nữa, phong cách Âu mỹ, phong cách nhẹ nhàng, phong cách hiện đại, phong cách Bắc Âu, phong cách hoài cổ, có rất nhiều phong cách, nhiều sản phẩm, luôn có thể tìm được phong cách khiến người Cảng thành yêu thích.

Tôn Khải Nghĩa ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn Cố Nam Sóc, tròng mắt chuyển động:

- Người trẻ tuổi quả nhiên cuồng vọng! Nhưng tôi thích sự cuồng vọng của cậu! Lời cậu nói thật sự làm tôi động tâm. Tôi xem tác phẩm của cậu rồi, thẳng thắn mà nói, rất tuyệt. Tôi vô cùng nguyện ý muốn chúng trở thành sản phẩm của công ty tôi. Nhưng mà….

Tôn Khải Nghĩa vừa chuyển:

- Bản thiết kế của cậu, tuy chỉ là bản thảo thô, nhưng chỉ cần bắt được trọng tâm, những thiết kế sư khác trong công ty tôi tự nhiên sẽ hoàn thiện được nốt các chi tiết còn lại. Một khi đã như vậy, tôi cần gì phải chi số tiền này để mua?

Đây gọi là đạo tác phẩm, hai bên đều biết, nếu dùng chiêu này thì Cố Nam Sóc không quyền không thế, vô danh tiểu tốt sẽ không thể làm gì được.

Cố Nam Sóc không có chút hoảng hốt nào:

- Bởi vì giá trị của tôi không nằm ở đây.

Anh chỉ chỉ bản thiết kế, lại chỉ vào đầu mình.

- Mà nó ở đây. Chỉ cần nó ở đây, bản thiết kế như này tôi có thể vẽ được rất nhiều. Nếu Tôn tổng chỉ nhìn vào giá trị của mấy bản thiết kế trước mắt, vậy thi coi như tôi tìm nhầm người. Bằng thành cũng không chỉ có mỗi Phong Hoa làm gia cụ. Tôi tin là sẽ có người hiểu được giá trị của tôi.

Câu cuối ý tại ngôn ngoại, không ần nói cũng biết. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc bén. Một lúc sau, Tôn Khải Nghĩa thu hồi ánh mắt:

- Cậu còn bản thiết kế khác?

- Hiện tại không có. Nhưng về sau sẽ có. Nếu Tôn tổng đồng ý với điều kiện của tôi thì chúng ta có thể ký kết hợp đồng trong hai năm, mỗi quý tôi sẽ gửi cho ông không dưới ba bản thiết kế.

Tôn Khải Nghĩa đần mặt:

- Hai năm? Vậy sau hai năm thì sao?

Cố Nam Sóc cười:

- Lúc ấy tính sau. Nếu lúc đấy tôi chưa hết thời, Tôn tổng cũng chưa tìm được ai thay tôi thì bàn tiếp.

Đương nhiên đây chỉ là nói đãi bôi mà thôi, tình huống chân thật là Cố Nam Sóc chỉ nghĩ vớt tiền mảng này trong ngắn hạn, không tính toán kiếm tiền cả đời ở đây. Nhưng nói lời này ra thì Tôn tổng không nhất định tin, cũng không cần phải nói. Tóm lại, có thời hạn hai năm, thái độ của Cố Nam Sóc cũng không cường ngạnh, để lộ ra ý có thể ký kết hợp tác tiếp với nhau. Tôn Khải Nghĩa không bức bách nữa.

Sau khi hai bên kết thúc đàm phán, Tôn Khải Nghĩa rất nhanh sai phòng tài vụ lấy 6000 khối tiền đưa cho Cố Nam Sóc.

Lại có thêm một khoản tiền lớn. Cố Nam Sóc đi ra khỏi công ty Phong Hoa thì khẽ thở dài, tâm tình hơi phức tạp.

Thật cảm ơn đời trước!

Đời trước, vốn dĩ anh không thích thiết kế, sau bởi vì nguyên nhân nào đó vừa buồn cười vừa đáng thương mà anh đi học thiết kế chuyên nghiệp. Cũng cùng nguyên nhân này, trong bốn năm đại học, anh vẫn luôn ở trong công ty của ba ruột để hỗ trợ.

Nghiệp vụ hàng đầu lúc đó của công ty là hỗ trợ cho những người có tiền không có thời gian, hoặc không muốn tự ôm lấy mấy chuyện vụn vặt. Công ty sẽ thiết kế phong cách cho căn nhà, sau đó trang trí theo yêu cầu. Sau khi trang trí xong thì hỗ trợ người ta chọn gia cụ, đồ bài trí, tranh treo.

Có thể nói, khách hàng chỉ cần nói yêu cầu với người phụ trách, sau đó công ty sẽ giúp khách hàng làm tốt mọi việc, khách hàng chỉ cần xách giỏ vào ở là được.

Đương nhiên, sau đó anh thấy rõ được một ít người một ít chuyện, nên không đến công ty nữa, sau khi tốt nghiệp, anh tự gây dựng sự nghiệp của bản thân, gần như không đυ.ng đến việc thiết kế này nữa. Lại không nghĩ rằng, nhiều năm trôi qua, thay đổi niên đại, anh lại dùng đến khả năng này.

Aizzz! Cố Nam Sóc khẽ cười, lắc lắc đầu, khom lưng lên xe, lại đi xe chuyên dụng của Phong Hoa để về khách sạn.

Năm trước, anh đã từng nói với Cố Nam Huyền, sinh ý của cửa hàng chậm hơn thì anh sẽ bận chuyện khác. Đây là chuyện đầu tiên. Còn chuyện thứ hai, chờ anh trở về có khi là đúng dịp.