Editor: Vương Chiêu Meo
Khu thành đông.
Cố Nam Sóc cầm loa hét to:
- Trồng hoa Cảng Thành, trồng hoa Cảng Thành, xưởng giày da thuộc lớn nhất đóng cửa. Ông chủ Hoàng Hạc ăn nhậu chơi gái cờ bạc, thiếu nợ 350 vạn, dẫn theo cô em vợ mà chạy. Chúng tôi không còn cách nào khác, phải cầm giày da đi bán để lấy lại tiền lương. Giá gốc có chiếc hơn 100 khối, có chiếc hơn 200 khối, toàn bộ đều bán thanh lý 60 khối, tất cả giày đều 60 khối. Hoàng Hạc, ông không phải là người nữa rồi….
Nói ra dáng ra hình, còn có âm luật, lại đúng lúc tan tầm, không ít người bị hấp dẫn mà kéo đến. Mọi người mồm năm miệng mười dò hỏi:
- Cậu trai trẻ, cậu đang làm gì đấy?
- Vừa rồi cậu nói ông chủ của cậu dẫn theo cô em vợ mà chạy, chuyện là như thế nào?
Thời buổi này, TV còn chưa phổ cập, mọi người thiếu các hình thức giải trí, nên nghe được đề tài có mùi hấp dẫn thế này, làm sao lại không đến để nghe ngóng chứ?
- Là như này! Bẩm các cô dì, chú bác, các chị các anh. Mọi người không biết chứ, ông chủ của chúng tôi không phải người. Bản thân hắn thiếu một đống nợ mà phủi tay trốn mất, dẫn theo cô em vợ để tiêu dao sung sướиɠ, còn đám công nhân chúng tôi phải làm sao bây giờ? Mọi người nói xem, chúng tôi phải rời xa quê hương, mạo hiểm đến Cảng Thành làm công cho người ta còn không phải vì muốn kiếm vài đồng tiền, làm cho cuộc sống trong nhà tốt hơn sao? Ông chủ này vừa gây họa một cái, chúng tôi đã mất mấy tháng tiền lương, thế này còn sống sao nổi?
Tiếp theo, Cố Nam Sóc phát huy đầy đủ khả năng ăn nói của mình, kể một câu chuyện khúc chiết ly kỳ, luân lý gia đình. Làm cho đám người nghe đều đồng cảm như bản thân mình cũng bị, lòng đầy căm phẫn.
Gần nửa giờ sau, cả đám người đều chửi rủa Hoàng Hạc. Cái gì mà thằng khốn, thằng chó, chữ chữ ùn ùn không dứt, thậm chí có người còn thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Hoàng Hạc.
Không khí đang sôi sục, có một người mở miệng hỏi:
- Chỗ giày của anh thật sự là từ Cảng Thành?
Cố Nam Sóc gật đầu:
- Tôi với hai người anh em đây đều làm công ở bên kia, những cái này đều do xưởng chúng tôi tự sản xuất. Anh hai chị hai à, không phải tôi nói chứ, ông chủ tôi tuy không đáng làm người, nhưng hàng hóa của chúng tôi đều là đồ tốt. Mọi người lại mà nhìn xem chất lượng những đôi giày này.
- Ừ đúng là có vẻ không tồi.
- Đâu chỉ không tồi. Xưởng chúng tôi làm ra để xuất khẩu đấy. Giày da này đều là bán cho người nước ngoài. Mọi người nhìn xem!
Cố Nam Sóc lật giày da, để lộ đế giày có mấy chữ tiếng anh nhỏ: Splendid.
- Úi chà, đúng thật là tiếng Anh này!
Cố Nam Sóc nhướng mày:
- Chẳng nhẽ không phải! Xưởng giày chúng tôi ở Cảng Thành là số một số hai đấy. Nếu không phải do ông chủ ăn nhậu chơi gái cờ bạc thì sao có thể đến nước này. Ba cái đầu thì cũng thôi, cuối cùng còn đánh bạc nữa. Đó chính là vực sâu. Chúng tôi gần Bằng Thành, hẳn là mọi người từng nghe qua bên kia có nhiều cái có thể đánh cuộc. Càng đừng nói bên cạnh chính là Úc Thành. Đó chính là nơi mà một đêm thiên đường, một đêm địa ngục. Ông chủ đâm đầu đổ tiền vào mấy cái hố này, nhà máy còn có thể tốt được sao?
- Tên khốn Hoàng Hạc này thật sự thiếu nợ 350 vạn à?
- Đương nhiên. Nếu không phải thiếu nợ nhiều thế thì sao hắn có thể bỏ nhà máy lớn như vậy mà trực tiếp chạy lấy người chứ?
Mọi người hít khí lạnh:
- Trời ạ, nhà máy kia trị giá bao nhiêu tiền chứ?
Cố Nam Sóc than thở:
- Vốn dĩ bao nhiêu tiền đều không có quan hệ gì với tôi, nhưng vấn đề là, ông chủ vì trốn nợ mà cuỗm cả tiền lương của chúng tôi mà đi. Xưởng chúng tôi trên dưới có mấy trăm người, tất cả chẳng lẽ đều đi uống gió Tây Bắc mà sống? Đây đúng thật sự là không có biện pháp, nên chúng tôi mới nghĩ muốn bán hàng trong xưởng để đổi lấy ít tiền. Anh hai chị hai, anh chị có muốn mua một đôi không?
Không ít người lắc đầu:
- 60 khối đắt quá.
- Tiền nào của nấy. Giày của chúng tôi tuyệt đối là hàng chất lượng cao. Nhà máy chúng tôi sản xuất giày trước đây toàn xuất khẩu ra nước ngoài, đều bán 100 200 khối là ít.
Cố Nam Sóc cũng không đơn thuần chỉ bịa chuyện, mà trực tiếp lấy đôi giày 20 khối tiền phổ biến trên thị trường ra, dùng kéo cắt, đặt hai đôi bên cạnh để so sánh.
- Mọi người nhìn xem, đôi giày da thuộc này chất lượng, có độ mềm mại, đế giày mặt giày đều thêu thủ công. Có phải là nhìn rõ khác biệt không? Tôi nói chứ, nếu không phải giày của chúng tôi có chất lượng tốt thì sao có thể xuất khẩu ra nước ngoài? Làm sao người nước ngoài có thể mua lâu dài được? Chúng ta ngày thường mua giày, chỉ quan tâm đến giá rẻ, mặc thì dày, đi thì cộm chân, một hai năm là hỏng.
- ….
- Nhìn đôi giày xuất khẩu này mà xem, đi ra ngoài có vẻ càng có khí phái, có mặt mũi nhỉ? Các đại ca đây đều là người có uy tín, có danh dự, chẳng nhẽ lại không nghĩ đến chuyện sắm cho mình đồ đạc có thể diện?
Có người động tâm, lại do dự, không hạ được quyết tâm. Lúc này, có một người đàn ông vội vội vàng vàng chạy tới, giữ chặt tay Cố Nam Sóc:
- Không thể bán! Không thể bán giá 60 khối này được! Tôi không để ý cái là anh đã mang đồ ra bán rồi, còn muốn bán giá 60 khối. Anh có biết giày này của chúng ta phí tổn lên đến con số bao nhiêu không? Có biết tốn bao nhiêu tiền không?