Editor: Vương Chiêu Meo
Bằng Thành.
Lúc Cố Nam Sóc đến nơi thì đã là đêm khuya. Tàu hỏa xanh lục đi chậm, điều kiện kém, chỗ ngồi cứng như đá, cả người không khỏe. Sau khi xuống xe, Cố Nam Sóc đau eo đau tay rút gân chân, cũng may hành lý của anh nhẹ nhàng, chỉ mang theo một cái rương nhỏ, lại tìm một khách sạn gần đây đơn sơ nhưng sạch sẽ để ở, vừa ngả đầu xuống là ngủ luôn.
Ngày tiếp theo, anh tỉnh lại đã là giữa trưa. Anh duỗi duỗi người, rửa mặt rồi xuống tầng.
Khách sạn có cung cấp đồ ăn, vợ của ông chủ xuống bếp nếu cần, đưa tiền là được. Cố Nam Sóc gọi một phần ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với ông chủ.
Ông chủ là người Bằng Thành luôn, vô cùng hiểu rõ nơi này. Cố Nam Sóc mua một bản đồ từ ông ấy, đánh dấu khu nhà xưởng và khu thương nghiệp. Lại lấy một khối tiền ra để thuê xe đạp một ngày. Sau khi ăn thì trực tiếp ra cửa.
Anh đi xe không nhanh, vừa đi vừa ngắm nghía, trông rất nhàn nhã. Lúc mệt mỏi thì sẽ tạm dừng chân tại một cửa hàng nào đó, gọi café, lấy sổ ra ghi ghi chép chép các số liệu về dòng người ra vào, quy mô nhà xưởng.
Hiện giờ, Bằng Thành không còn là làng chài nhỏ bốn năm trước đây, đã là xưa đâu bằng nay, nhưng vẫn kém xa thành phố lớn phát triển sau này. Nó còn chưa trải qua khuếch trương, tầng tầng phát triển. Bởi vậy, diện tích Bằng Thành lúc này cũng không lớn. Mặc dù đi đi nghỉ nghỉ liên tục, nhưng Cố Nam Sóc chỉ cần mất nửa ngày là đã đi xong toàn bộ nội thành.
Ngày thứ ba, anh đi vào một phố ăn uống nhỏ, vừa ngồi xuống là ngồi cả ngày.
Khu phố ăn uống này ở gần khu nhà xưởng, có xưởng quần áo, xưởng gia dụng, linh tinh vụn vặt, lớn lớn bé bé có hơn mười khu. Cả phố đều là tiệm cơm. Đồ ăn lúc này đơn giản, chỉ có ba năm món, khẩu vị cũng giống nhau, nhưng mỗi tiệm cơm đều chật ních, khách đông như mây. Anh đánh giá, vị trí địa lý ưu việt, giá rẻ.
Người nhiều thì chứng tỏ hỗn độn, nhưng trong hỗn độn sẽ có nhiều loại tin tức. Những người tới nơi này đều là công nhân làm việc trong nhà xưởng, lúc ăn cơm không tránh khỏi nói chuyện phiếm vài câu, ngươi tới ta đi, rồi dần sẽ nói đến chuyện trong xưởng mình. Mục đích Cố Nam Sóc đến đây chính là như thế. Có lẽ là vận khí tốt, đúng là anh đã nghe được rất nhiều chuyện.
Nhóm công nhân còn vội vã đi làm, sau một thời gian, khách đến ăn cơm xong đều tản đi, tiệm cơm không còn mấy người, toàn bộ khu phố nháy mắt trở nên quạnh quẽ.
Nhưng thật ra có một bàn chưa đi,thậm chí còn không có ý đi. Hai người họ gọi một đĩa đậu phộng uống rượu, mặt ủ mày ê.
Cố Nam Sóc đi qua:
- Sao hai anh không đi làm, không sợ đến muộn làm ông chủ tức giận sẽ trừ tiền lương sao?
Một người trong đó thở ngắn than dài:
- Nhà máy sắp phá sản rồi, còn làm cái gì nữa. Đừng có nói đến trừ tiền lương, bây giờ họ đang khất nợ hơn một tháng tiền lương đây, không biết khi nào mới trả.
Cố Nam Sóc chỉ chỉ ghế bên cạnh:
- Tôi ngồi đây không sao chứ?
Hai người họ liếc nhau một cái, đờ đẫn mà lắc lắc đầu. Những người họ từng ặp đều là muốn ngồi thì ngồi, không có ai khách khí, lễ phép như này.
Cố Nam Sóc chi tiền mua thêm hai đĩa đồ ăn, lại gọi thêm hai bình rượu:
- Chúng ta gặp nhau ở đây tức là có duyên rồi, nào cùng uống một chén.
Có người mời khách thì tội gì không ăn. Hai người kia đương nhiên là vui vẻ chiếm tiện nghi.
Lúc trước Cố Nam Sóc đã nghe được nhiều thông tin, chỉ là nhiều cái không rõ ràng lắm, sau một bàn rượu thì đã biết được ngọn nguồn.
Hai người đàn ông này, một người tên là Trương Thủy Sinh, một người tên là Lý Đại Dũng. Đều làm việc trong xưởng giày Huy Hoàng. Tên xưởng giày này đặt thật là vang dội, thật ra quy mô không lớn, toàn bộ nhà máy chỉ có hai mươi người. Ông chủ làm người không tồi, bảo đảm chất lượng, sinh ý cũng có kha khá. Ở trong vòng nhỏ hẹp có danh tiếng khá tốt. Nếu vẫn cứ luôn phát triển như thế, tiền đồ khả quan, thì có khi thật sự gánh được hai chữ “Huy hoàng”.
Đáng tiếc, thế sự vô thường. Hơn hai tháng trước, có một người tên là Giả Nham Sơn đến đặt mua 3000 đôi giày với ông chủ. Số lượng này đối với nhà máy lớn mà nói thì không nhiều lắm. Nhưng với xưởng giày Huy Hoàng thì chính là một đơn hàng lớn. Ông chủ là một người thận trọng, cũng có hoài nghi, nếu không thì trong Bằng Thành có nhiều xưởng giày như thế, vì sao đơn hàng lớn này lại rơi trúng đầu họ chứ.
Giả Nham Sơn nói, số lượng 3000 đôi giày này là một con số nửa vời, nhà máy lớn có lẽ sẽ không coi là gì. Mà những nhà máy có quy mô nhỏ hơn xưởng giày Huy Hoang thì hắn không yên tâm. Hắn đã từng nghe đến tiếng tăm của xưởng giày Huy Hoàng, biết cách làm người của ông chủ, cho nên mới tìm tới cửa.
Ông chủ suy xét mấy ngày thì cuối cùng cũng nhận đơn hàng. Giả Nham Sơn cũng nêu ra yêu cầu của mình. Hắn chuẩn bị đơn giày này là để xuất khẩu. 3000 đôi này chỉ là ban đầu, sau này nếu bán tốt thì sẽ đặt càng nhiều. Nếu đã là đơn ban đầu thì yêu cầu chất lượng giày phải đạt tiêu chuẩn. Bởi vậy, nguyên liệu phải dùng loại da thuộc tốt nhất. Hắn sẽ đặt cọc một phần tình, ước định một tháng sau giao hàng thì thanh toán nốt chỗ tiền.
Vì thế, toàn xưởng trên dưới đều tăng ca thêm giờ, mệt sống mệt chết làm ra 3000 đôi giày da. Ai ngờ, đến ngày giao hàng, Giả Nham Sơn lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng.
Mới đầu, ông chủ còn tưởng là hắn có chuyện gì nên bị trì hoãn, sau đó từ từ phát hiện ra chuyện không thích hợp, lập tức đến đồn công an báo án, kết quả điều tra không ra có người nào tên là Giả Nham Sơn. Tên là giả, giấy chứng nhận, tất cả đều là ngụy tạo.