Editor: Vương Chiêu Meo
Rời Cố gia, mặt người Lâm gia như màu đất.
Anh cả Lâm thở ngắn than dài:
- Chúng ta phải chấp nhận như thế sao?
- Không thì còn có thể thế nào?
Mẹ Lâm bực hơn ai khác, đời này bà ta chưa từng ăn mệt như vậy, lại không thể làm gì khác được:
- Tuy hắn nói không báo án, nhưng nếu chúng ta thật sự chọc hắn nóng nảy thì ai biết hắn có báo hay không?
Mẹ Lâm mắng to:
- Cố Trường Phú sao lại có thói quen nực cười thế chứ, trên đời này lại còn có người đi ghi lại cả dãy số trên tờ tiền!
Anh hai Lâm nghi ngờ:
- Tờ giấy kia chúng ta chưa thấy rõ, liệu có phải hắn lừa chúng ta không?
Mẹ Lâm ngừng lại, rồi từ từ lắc đầu:
- Ai mà biết? Mày dám đảm bảo là nó lừa chúng ta không? Chẳng may là thật thì sao? Mày muốn ngồi tù hả?
Sau đó lại thở dài:
- Tiền đã phải trả lại rồi, còn quan trọng cái gì nữa? Hơn nữa hắn rõ ràng biết chuyện của chúng ta với Ngụy gia. Nếu chúng ta không thoái nhượng, để hắn thật đến cục thủy lợi tìm Ngụy Quốc Đống thì phải làm sao bây giờ? Ngụy Quốc Đống biết Thục Tuệ từng kết hôn sinh con là một chuyện, mà bị nhà chồng trước quấn lên lại là chuyện khác.
Nói xong, mẹ Lâm nhìn Lâm Thục Tuệ, thấy cô ta không tập trung tinh thần, liền tận tình khuyên bảo, an ủi:
- Thục Tuệ, đã ký tên rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Con còn trẻ, mới 30 tuổi, sau này sẽ còn có con tiếp. Hơn nữa, đúng là tạo hóa trêu ngươi. Nếu không phải năm đó con phải xuống nông thôn thì đã sớm kết hôn với Ngụy Quốc Đống rồi.
- Con đi nhiều năm như thế, không có khả năng Ngụy Quốc Đống luôn chờ con. Cũng may giờ vợ nó chết rồi. Nó cũng là đứa chung tình, vẫn còn tình cảm với con. Nếu không thì chỉ cần dựa vào điều kiện hiện tại của Ngụy gia, cha mẹ nó đều là cán bộ, nó lại là chủ nhiệm cục thủy lợi, thì cho dù là cưới lần hai cũng sẽ có nhiều cô gái trẻ tuổi khác tranh giành ngay.
- Ngoài việc con từng đọc sách chung với nó một thời gian ra thì không có ưu thế gì khác. Vốn là việc tái hôn này bên Ngụy gia rất không vui, nếu để Ngụy gia biết con còn phải quản ba đứa con trước, thì cho dù Ngụy Quốc Đống nguyện ý cưới thì cha mẹ nó cũng tuyệt đối không đồng ý.
- Nam Vọng đã chết, con không thể nào ở mình mãi được, dù sao cũng phải tìm người khác. Con là gả chồng lần hai, từng sinh con nữa, sao có thể tìm được người nào tốt nữa? Bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn lần nữa. Chờ con với Ngụy Quốc Đống kết hôn, cố gắng sinh con chung thuộc về hai đứa, thì sau này còn sợ không có chỗ dựa vào sao?
Ánh mắt Lâm Thục Tuệ lóe lóe.
Cô ta và Ngụy Quốc Đống quen nhau từ thời niên thiếu, là mối tình thanh xuân. Người mà trong lòng cô ta luôn thích chính là hắn. Mấy năm nay chưa từng quên. Mà Cố Nam Vọng, là cân nhắc khi cô ta rơi vào đường cùng.
Ở nông thôn quá khổ. Gánh nước, đốt củi, nhặt cứt trâu, cấy mạ, thu hoạch, mỗi ngày đều có việc làm mãi không xong. Cô ta đến thôn Dương Liễu không đến nửa năm mà cả người đã gầy một vòng. Cô ta không chịu nổi! Cô ta phải tìm một chỗ dựa cho mình. Xem xét cả cái thôn Dương Liễu thì chỉ có Cố gia là thích hợp nhất. Không nói đến Cố Nam Vọng có tiền đồ, ngay cả người khác trong Cố gia đều là người tốt tính.
Có thể nói, đây là hôn sự mà cô ta tính kế tới tay. Nhưng cho dù vậy, không yêu chính là không yêu. Rời Cố gia để chạy về phía tình yêu của mình, cô ta không hối hận. Chỉ có điều khiến cô ta do dự nhất là mấy đứa con.
Tuy phần lớn thời gian chăm sóc ba đứa trẻ đều là mẹ chồng và cô em chồng, cô ta không dành nhiều thời gian cho bọn trẻ, thì cũng là cốt nhục của mình.
Cô ta chán ghét nông thôn, chán ghét người nhà quê. Cô ta chưa bao giờ một lòng nghĩ cho Cố gia. Việc sinh thêm con là vì ở Cố gia được thoải mái hơn, mà không phải là kết tinh của tình yêu, bởi vậy, cô ta không có quá nhiều yêu thương với bọn trẻ. Cũng không đến mức không có một tia tình cảm gì với chúng.
Vốn dĩ cô ta nghĩ, chờ cô ta đứng vững gót chân ở Ngụy gia, cô ta sẽ tìm cơ hội để lén tiếp tế cho bọn trẻ. Không nghĩ tới, Cố Nam Sóc trực tiếp chặt đứt quan hệ giữa cô ta và bọn trẻ. Trong lòng cô ta nhất thời vắng vẻ, cảm xúc phức tạp.
Mẹ Lâm sợ cô ta để tâm vào chuyện vụn vặt. Lúc trước đến Cố gia lấy trộm tiền, Lâm Thục Tuệ còn định giữ lại một chút cho bọn trẻ.
- Mấy ngày làm tang sự này, chúng ta ở Cố gia đều nhìn ra Cố Nam Sóc đối xử rất tốt với ba đứa trẻ. Hắn là giáo viên cao trung. Con cũng nói, mỗi tháng tiền lương của hắn được 45 khối, có năng lực nuôi sống mấy đứa trẻ. Càng đừng nói đây là tiền an ủi của Nam Vọng. Con ở Cố gia nhiều năm như thế, con cảm thấy Cố Nam Sóc sẽ tham số tiền này của con không?
Lâm Thục Tuệ lắc đầu:
- Không phải! Thời trẻ Cố gia điều kiện kém, cha mẹ chồng con cả ngày làm lụng vất vả vì kế sinh nhai, không có thời gian chăm sóc con cái. Từ khi còn nhỏ, hắn là được Nam Vọng chăm sóc. Hai anh em có cảm tình vô cùng tốt. Hắn đối xử với mấy đứa trẻ không khác gì con cái mình. Cố Nam Sóc là người mà thà mình chết đói cũng sẽ không để bọn trẻ thiếu một miếng ăn!
Chính vì nhìn rõ điểm này, dưới sự xúi giục của mẹ và anh trai, cô ta mới cầm hết sạch tiền của Cố gia, không để lại một xu.
Mẹ Lâm cười khẽ:
- Chuyện đã kết thúc rồi, con lo lắng cái gì. Quan tâm gì hiệp nghị hay không hiệp nghị. Chờ bọn trẻ lớn lên, chúng nó sẽ hiểu. Đến khi chúng nó hiểu chuyện thì cuộc sống của con cũng đã yên ổn, có năng lực, muốn bồi thường cho chúng, chẳng lẽ chúng sẽ không cần? Cái hiệp nghị kia cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Dù sao các con vẫn là mẹ con ruột.
Lâm Thục Tuệ nghĩ nghĩ, cảm thấy mẹ nói đúng, ôm tay mẹ Lâm:
- Con nghe mẹ!
Mẹ Lâm trút được tảng đá lớn liền yên tâm, tròng mắt xoay vài vòng nhanh như chớp, hỏi:
- Giờ con có bao nhiêu tiền? Con cũng biết mẹ với hai anh con lần này tới đây, sợ trên đường không an toàn nên không mang nhiều. Giờ tàu hỏa chạy rồi, chúng ta phải mua phiếu lần nữa. Hơn nữa, chờ lần tàu chạy tiếp theo phải thêm ba ngày nữa, ba ngày này vẫn phải tiêu tiền ăn ở.
Lâm Thục Tuệ móc ra 5 trương đại đoàn kết.
Mẹ Lâm nhíu mày:
- Sao chỉ có 50 khối? Người thôn Dương Liễu nói mỗi tháng Cố Nam Vọng cho con 20 khối tiêu vặt cơ mà? Con ở Cố gia nhiều năm như thế, chẳng nhẽ không để được đồng nào?
- Con…. Con tiêu sạch rồi. Mẹ, mỗi tháng con phải mua quần áo, giày, kem dưỡng da, 20 khối tiền nhìn qua thì nhiều chứ tiêu cái là không còn gì đâu.
Mẹ Lâm hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế không tát cho cô ta một cái. Con ranh phá của! Tiêu sạch cả 20 khối tiền sao? Đây ngang với chi phí sinh hoạt cả một tháng của nhà họ! Bà ta nghi ngờ Lâm Thục Tuệ giấu tiền, nhưng nhìn quần áo giày dép đúng mốt trên người cô ta, lại cảm thấy cứ trang điểm như thế này thì tiêu sạch tiền cũng đúng, nên không nói ra hoài nghi của mình.
Bà ta cất 50 khối tiền vào trong túi:
- Được rồi! 50 khối đủ rồi! Chờ về thành phố Vinh lại nói. Không sao, điều kiện Ngụy gia rất tốt. Chỉ cần con gả vào Ngụy gia thì còn sợ thiếu tiền sao?
Giá cả hàng hóa ở huyện Nguyên Hoa không cao. Bốn người cả ăn ở ba ngày và mua vé xe nhiều nhất cũng chỉ hết 10 khối. 50 khối tiền đâu chỉ là đủ nữa. Chỗ tiền thừa, mẹ Lâm không có ý định trả lại cho Lâm Thục Tuệ, Lâm Thục Tuệ cũng không hỏi. Hai mẹ con kéo tay nhau, khát khao tương lai tốt đẹp.