Tuần cuối cùng của tháng Hai, Kinh Từ phát hiện mình ăn không thấy ngon nữa.
Lúc đó cậu mới về nước, công việc làm ăn giao tiếp rất nhiều, Lý Vũ Phách bỏ lại cho cậu một câu "Cố lên nhé tớ chạy trước đây", sau đó vui vẻ lên máy bay đi nghỉ dưỡng.
Hôm đó sau khi xong việc thì trời đã tối, Kinh Từ suy nghĩ giây lát rồi quyết định tự thưởng cho mình một cái burger cá.
Có lẽ vì trong lúc làm việc Kinh Từ luôn tỏ ra khôn khéo điềm tĩnh nên ai cũng lầm tưởng cậu là người rất kỹ tính.
Kinh Từ cảm thấy đây là một loại thành kiến, giải quyết công việc sao cho hiệu quả vốn là chức trách của cậu, thực tế thì cậu không hề gò bó mình mà rất thích đồ ăn nhiều calo.
Kinh Từ cho rằng độ ngon của đồ ăn và mức độ khỏe mạnh tỷ lệ nghịch với nhau, có những áp lực chỉ được giải tỏa bằng dầu mỡ và lượng đường cao mà thôi.
Burger cá của McDonald's luôn chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng Kinh Từ.
Đầu tiên là sự kết hợp giữa cá chiên và dưa chuột muối chua cực kỳ hoàn hảo. Tiếp theo là không giống với các loại hamburger khác, burger cá có bề mặt bánh láng mịn, nhìn bề ngoài cũng rất đáng yêu.
Ngoài ra nó còn có kích thước nhỏ và ít calo, xét về màu sắc hay hương vị đều đạt chuẩn cả.
Nhưng hôm đó sau khi mở hộp burger ra để mùi cá chiên quen thuộc tràn ngập khắp văn phòng, Kinh Từ lại hoang mang nhíu mày ——
Cậu phát hiện mình không có bất kỳ cảm giác ngon miệng nào cả.
Rõ ràng trước mặt là món mình thích nhất, buổi tối cũng chưa ăn gì nhưng Kinh Từ chẳng có chút khẩu vị nào.
Sau đó cậu sực nhớ ra suốt nhiều ngày qua cứ về đến nhà thì mình lại lăn ra ngủ, tỉnh giấc lại chạy tới công ty. Trong trạng thái làm việc cường độ cao như vậy, hình như mình...... chưa bao giờ thấy đói cả.
Đúng là ngày nào cậu cũng ăn nhưng không phải vì đói mà vì thư ký đặt đồ ăn trên bàn làm việc, Kinh Từ vô thức nghĩ mình cần nạp năng lượng nên chọn đại mấy thứ để lấp bụng.
Lúc đầu Kinh Từ cứ tưởng do mình quá bận rộn, nhưng sau mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi, rốt cuộc cậu nhận ra sự tình đã vượt xa dự đoán của mình.
Kinh Từ phát hiện mình không thấy đói và cũng chẳng hề thèm ăn.
Cũng giống như không cảm nhận được đau đớn, khi cơ thể không cách nào truyền cho bạn một tín hiệu nào đó thì sẽ rất nguy hiểm. Kinh Từ thử không ăn gì cả ngày, đầu óc choáng váng nhưng vẫn không có bất kỳ dấu hiệu đói bụng nào.
Còn khi cậu thử ăn một vài thứ thì có cảm giác như đang nhai sáp vậy.
Rõ ràng có thể nếm được vị ngọt bùi cay đắng nhưng tựa như một dây thần kinh nào đó từ lưỡi đến não đã bị đứt, Kinh Từ không thể cảm nhận được niềm hạnh phúc mà đồ ăn mang lại cho mình.
Cậu đến gặp bác sĩ và làm rất nhiều xét nghiệm.
Bác sĩ cũng hiếm gặp trường hợp nào như vậy nên hỏi cậu: "Khi thấy đồ ăn có buồn nôn không? Ăn xong có bị nôn không?"
Kinh Từ: "Không ạ."
Bác sĩ: "Có khó nuốt không?"
Kinh Từ: "Không ạ."
Bác sĩ xem kết quả xét nghiệm một lát rồi ngập ngừng nói: "Các chỉ số đều không có vấn đề gì cả, trước đây cậu...... có từng ăn kiêng để giảm cân không? Có từng gây nôn không?"
Kinh Từ đột nhiên cảm thấy bất lực.
Sau khi loại trừ mọi khả năng, bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân hợp lý mà chỉ kê một số loại thuốc điều hòa dạ dày, cuối cùng đề nghị: "Cậu có muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?"
Kinh Từ không nghĩ mình có vấn đề gì về tâm thần, nhưng cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế e là mình sẽ phát bệnh mất.
Bởi vì ăn uống lẽ ra phải làm người ta cảm thấy hạnh phúc, nhưng giờ đây nó lại trở thành việc hấp thụ đồ ăn một cách máy móc chỉ để duy trì các chức năng bình thường của cơ thể.
Chẳng mấy chốc thư ký Lương Kinh Kinh cũng phát hiện ra điều bất thường.
"Ngài không ăn gì sao ạ?" Lương Kinh Kinh tỏ vẻ khó hiểu, "Ngài hoàn toàn không hề động đũa, mà cả tuần nay ngài cũng chưa ăn bữa nào ra trò cả."
Kinh Từ không thể giải thích lý do với cô nên chỉ có thể đóng lại hộp cơm bên cạnh rồi cười nói: "Không sao, chỉ là tôi không thấy đói thôi."
Làm xong việc, Kinh Từ đi ra văn phòng thì thấy Lương Kinh Kinh đang nhìn màn hình máy tính ngẩn người.
Thấy Kinh Từ đứng ở cửa, cô cuống quýt giơ tay lau vội mắt mình.
Kinh Từ sửng sốt hỏi: "Cô sao vậy?"
Lương Kinh Kinh ấp úng hồi lâu, cuối cùng mới ngập ngừng nói: "Kinh tổng, có phải tôi làm gì sai không ạ? Ngài có điểm nào không hài lòng về tôi đúng không ạ?"
Trước khi Kinh Từ đến, Lương Kinh Kinh vẫn luôn đi theo Lý Vũ Phách, cô làm việc rất siêng năng cẩn thận, chuẩn bị bữa trưa cũng là một trong những nhiệm vụ cố định trước đây của cô.
Mặc dù vị sếp mới này rất ôn hòa lịch thiệp nhưng lại không chịu ăn cơm mình mua, Lương Kinh Kinh nhịn không được bắt đầu suy nghĩ lung tung, nơm nớp lo sợ tưởng mình phạm lỗi gì đó mà đối phương không muốn nói ra.
Kinh Từ vốn định giữ kín bệnh tình của mình, không ngờ lại gián tiếp gây ra rắc rối lớn như vậy cho người khác.
Cậu dở khóc dở cười, biết mình có viện cớ khác thì Lương Kinh Kinh cũng không tin, thế là do dự một lát rồi nói cho cô biết đầu đuôi sự việc.
Sau khi biết rõ chân tướng, tâm trạng Lương Kinh Kinh trở nên nửa vui nửa buồn.
Vui vì vấn đề không phải nằm ở mình, nhưng cũng thấy lo lắng thay cho Kinh Từ: "Nhưng sao lại ăn không ngon ạ? Ngài gặp bác sĩ chưa ạ?"
Kinh Từ bất lực lắc đầu: "Gặp rồi, cũng uống không ít thuốc nhưng chẳng ích gì cả."
Lương Kinh Kinh "à" một tiếng, mạch não lại không giống bác sĩ lắm: "Vậy ngài đã thử cách khác chưa, chẳng hạn như xem mấy video ăn uống ấy?"
Kinh Từ sửng sốt: "Video?"
Lương Kinh Kinh nói: "Vâng, bình thường tôi ăn cơm một mình cũng phải xem gì đó mới thấy ngon được, ngài muốn thử không?"
Thế là Kinh Từ bắt đầu xem mấy video ăn uống với nhiều phong cách khác nhau mà Lương Kinh Kinh đề cử.
Video phát xong, Lương Kinh Kinh ngập ngừng hỏi: "Đây là mấy food blogger nổi tiếng nhất gần đây, ngài thấy sao ạ?"
Kinh Từ do dự nhận xét: "...... Tôi thấy nhìn họ có vẻ khổ quá nhỉ."
Để tăng độ hot, các blogger này toàn ăn mấy món ngọt với đủ màu sắc "chồng chất lên nhau" hoặc những món chỉ nhìn thôi cũng thấy cay xé lưỡi.
Rõ ràng ăn rất không thoải mái nhưng vẫn cố trưng ra vẻ mặt vui sướиɠ như đang hưởng thụ làm Kinh Từ cũng thấy khó chịu giùm họ.
Lương Kinh Kinh tỏ vẻ chán nản.
Kinh Từ biết cô có ý tốt nên ôn tồn an ủi: "Không sao đâu, từ từ sẽ ổn thôi, nghỉ ngơi trước đi."
Kinh Từ đến căn-tin lấy một suất canh để cung cấp calo cơ bản cho mình. Cậu phát hiện những món lỏng như cháo và canh khá dễ ăn, ít nhất sẽ không có cảm giác khó nuốt.
Cậu thật sự cảm thấy mờ mịt về tương lai, căn bệnh lạ này khiến chất lượng cuộc sống của cậu trở nên cực kỳ tệ hại, còn làm cho tinh thần cậu vô cùng mỏi mệt.
Nhưng thuốc thang chẳng có tác dụng gì, thậm chí cậu cũng không biết mình có thể khỏi bệnh hẳn hay không.
Căn-tin là nơi Kinh Từ thấy nhân viên cười nhiều nhất, cậu tìm một góc ngồi xuống quan sát đám đông rồi chậm rãi uống canh trong chén.
Đang uống thì Kinh Từ chú ý tới một người.
Chẳng phải vì điều gì khác mà vì anh đã bưng bát đi ngang qua Kinh Từ rất nhiều lần.
Đó là một thanh niên có chân mày rậm, dung mạo tuấn tú, hơn nữa vóc dáng còn rất cao, nhìn khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Nếu Kinh Từ nhớ không lầm thì anh đã lấy thêm mì ít nhất ba lần.
Lúc này anh đang đứng trước cửa sổ quầy phục vụ chỉ vào tô mì của mình rồi cười híp mắt nói gì đó với đầu bếp, hẳn là nói ngọt lấy lòng.
Sau đó Kinh Từ thấy đầu bếp múc thêm cho anh một vá lớn topping.
Người thanh niên này bưng tô mì cao như núi trở về chỗ ngồi của mình. Kinh Từ thấy anh đầu tiên là trịnh trọng xắn tay áo lên, sau đó lấy đũa rồi cúi đầu ăn mì.
Kinh Từ thật sự rất hiếm thấy người nào ăn...... chăm chỉ như vậy.
Chắc vì đang gấp nên anh ăn rất nhanh, tướng ăn cũng không được tao nhã cho lắm nhưng chẳng hiểu sao Kinh Từ vẫn nhìn không rời mắt.
Bởi vì khác với những người trong video mà Lương Kinh Kinh cho cậu xem, thanh niên trước mắt đang thưởng thức đồ ăn một cách vui vẻ mãn nguyện từ tận đáy lòng.
Kinh Từ cứ thế ngồi đó nhìn anh đến khi ăn hết miếng mì cuối cùng trong tô.
Cậu thấy thanh niên bỏ tô lên kệ thu gom chén đĩa, sau đó quay người cười nói với các đồng nghiệp rồi rời đi.
Sau khi về văn phòng, Lương Kinh Kinh lại hớn hở chạy tới: "Kinh tổng, tôi đã tìm mấy công thức nấu ăn trên mạng in ra cho ngài đây, nghe nói mấy món này khá dễ ăn, ngài thử tự nấu xem sao ạ!"
Trong lòng Kinh Từ biết rõ sẽ không có hiệu quả gì nhưng vẫn nở nụ cười với cô gái nhiệt tình này: "Cám ơn cô, về nhà tôi sẽ làm thử."
Ngay khi cầm lấy công thức nấu ăn, Kinh Từ chợt nghe một âm thanh kỳ lạ.
Cậu vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ là trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh người thanh niên trong căn-tin lúc nãy và tô mì anh ăn.
Trong mì có gì nhỉ? Thịt cắt hạt lựu, dưa leo thái sợi, chắc còn có cà rốt nữa.
Rõ ràng chỉ là món mì trộn bình thường, Kinh Từ nghĩ, hơn nữa nhìn mì đã đóng thành tảng mà anh vẫn ăn hết sức ngon lành.
Sau đó Kinh Từ chợt nghe Lương Kinh Kinh mừng rỡ hỏi: "Ngài, ngài đói rồi đúng không ạ?"
Kinh Từ ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt Lương Kinh Kinh vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Cậu hơi bối rối vì không hiểu rốt cuộc Lương Kinh Kinh đang vui vẻ chuyện gì, cũng không hiểu tại sao cô hỏi như vậy.
Sau đó Kinh Từ lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ kia.
Cậu ngẩn người giây lát rồi cúi đầu xuống chậm chạp đặt tay lên bụng mình, sau đó mới nhận ra âm thanh này hình như phát ra từ dạ dày của mình.
Hồi lâu sau Kinh Từ ngẩng đầu lên.
Cậu ngập ngừng nói với Lương Kinh Kinh: "Hình như tôi...... tìm được món mình muốn ăn rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Đào: Nhờ có tài nghệ đặc biệt mà nổi bần bật