(12 Chòm Sao) Mạt Thế Nữ Phụ Xưng Vương

Chương 14: Nỗi sợ

Nhờ Nữ chính mà nhóm các cô đều trở lên nặng nề, cái chết của Từ Minh là đả kính lớn đối với nhóm bọn cô, dù gì cũng là đồng đội vào sinh ra tử từ đầu, làm sao có thể quên.

Các cô có một đạo lý khi làm việc đó là chỉ cần là đồng đội luôn sát cánh bên cạnh thì đó là điều vô giá còn hơn tất cả.

"Lần này đến được căn cứ chúng ta sẽ tách riêng với họ"__Cự Giải

Di Giai vẫn đang thất thần nghe vậy tâm trạng tốt lên không ít, ai lại muốn ở cùng người đã gϊếŧ người mình yêu

"Ừ, nhưng nếu mang tôi theo có phiền không?"__Di Giai nhìn ba đứa nhóc dựa vào nhau ngủ khẽ ấm lòng.

"Không sao đâu, chúng ta là bạn mà"__Nhân Mã

"Đúng vậy đối với tụi này, đồng đội của cũng là gia đình, là người bạn đáng quý"__Xử Nữ

"Mọi người, coi chúng tôi là gia đình sao?"__Từ Cường.

"Ừ, mọi người cũng đừng để ý sắc mặt bà Thiên Bình, mặt bả lúc nào cũng lạnh đơ vậy á, không phải ghét mọi người đâu"__Xử Nữ giải thích.

Ma Kết đang lái xe nhìn cô qua kính phụ, trong lòng thiên đầu vạn tự (*)

Các cô sẽ tách ra sao!

(*)Thiên đầu vạn tự: phức tạp, hỗn loạn

..........

Đã đi đến căn cứ, các cô thả lỏng cũng không ít, như vậy còn có thể tạm thời an toàn rồi.

Các cô nhảy xuống xe không lưu luyến, Xử Nữ quay lại nhìn Ma Kết, dù gì hắn ta cũng cứu cô đó, nhưng việc Từ Minh mất bọn cô không thể nhắm mắt làm ngơ nữa

"Việc trước đó...cảm ơn"

Ma Kết bất ngờ nhìn cô.

"Không...không có gì"

Xử Nữ gật đầu rồi chạy đi, chút tình cảm cuối cùng của nguyên chủ, cô dành tất cả vào câu đó, đã là quá nhân từ với một người đã hành hạ cô ấy rồi.

Từ giờ, thân thể này là của cô, do cô làm chủ.

Những quân lính đứng canh thấy các cô đi vào thì ngăn lại, Xử Nữ đưa hồ sơ cũ và ảnh gia đình của cô. Bọn họ liền cúi chào rồi cho vào.

"Ê, đó là tiểu thư Giang gia sao?"

"Ừ, đừng có luyên thuyên, quay vào việc không thì bị tăng ca là tao táng chết mày"

Xử Nữ chỉ mỉm cười, rồi đi vào. Những người không phải dị năng giả thì đều được kiểm tra rất kỹ lưỡng và đưa đến một nơi khác biệt, nhưng nhóm Thiên Bình là bạn của Xử Nữ được đặt cách.

"Ông tôi ở đâu?" Thấy được người hầu cận cạnh ông - Alex, người này đáng tin cậy, là người đã bảo vệ nguyên chủ từ đầu tới cuối

"Tiểu thư!!" Anh ta khá là bất ngờ nhưng lại vui mừng dẫn đường cho các cô.

"Tiểu thư người vẫn an toàn, thật may quá, chúng tôi đã tìm tung tích của tiểu thư rất lâu"__Alex.

"Cũng không trách anh được, chúng tôi luôn di chuyển, không chốt ở một chỗ"__Xử Nữ

Anh ta giật mình, tiểu thư nhút nhát của ngày xưa... như biến thành con người khác vậy, lạnh lùng, sắc bén và có chút gì đó vô hồn...là anh cảm nhận sai sao?

"Tiểu thư, lối này"__Alex.

"Ông!!" Cửa vừa được mở ra, nước mắt của Xử Nữ lại tự rơi, tình cảm mà nguyên chủ dành cho người thân sao, cô ấy đã tỉnh ngộ không ít, nên Xử Nữ có thể cảm thấy được cô ấy đang dần biến mất trong tâm trí cô. Yên nghỉ đi nhé, tôi ở đây, sẽ không ai hại họ nữa.

"Xử Nữ, chúng tao đi coi phòng trước, mày ở lại nha"__Bảo Bình

"Ừ, cảm ơn tụi mày"__Xử Nữ

"Chuyện nhỏ"__Thiên Bình.

Ông lão đã có tuổi nhìn Xử Nữ bất ngờ rồi mừng rỡ đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy đứa cháu gái lâu ngày lưu lạc

"Xử nhi, cháu không sao, bên ngoài có khó khăn lắm không, hay cháu đói lắm rồi..." Ông nhìn Xử Nữ quan tâm, hỏi han.

Xử Nữ cả kiếp trước lẫn kiếp này, lần đầu cảm nhận hơi ấm người thân mặc dù nó là dành cho nguyên chủ của thân thể này, nhưng bây giờ nó là của cô rồi, xin lỗi.

"Con không sao, con đã rất nhớ ông"

Ông xoa đầu cô.

"Vậy là tốt rồi, cháu ở bên ngoài chắc cực khổ lắm"

"Không đâu ông, bọn cháu sống cũng tạm, Song Ngư, Nhân Mã, Cự Giải cũng đã thức tỉnh dị năng, nên tạm thời cũng không nguy hiểm lắm"__Xử Nữ.

Ông khá bất ngờ nhưng những đứa này có vẻ trưởng thành rồi

"Còn thằng bé mà con hay theo đâu, nó sao rồi"

Xử Nữ trầm mặc

"Ông, cháu với cậu ta giờ chẳng là gì cả, cháu... không muốn dính líu đến cậu ta nữa"__Xử Nữ lặng lẽ xem biểu cảm ông.

Chỉ thấy ông cười hiền

"Cháu trưởng thành rồi" Ánh mắt đó thật sự quật cường và kiên định, không hề giống trước kia.

"Ông!"

"Ta đã chuẩn bị sẵn phòng cho mấy đứa rồi, bảo chúng là ba mẹ chúng đều an toàn"__Ông

Xử Nữ cảm động, ôm ông ngồi trò chuyện, kể về những chuyện đã sảy ra.

....................

Bảo Bình tách ra để đi tìm nước uống, cô sắp khát khô rồi, ai ngờ đυ.ng trúng người không muốn nhất.

"Bảo Bình!?"__Bạch Dương

Bảo Bình không hề để cho anh một ánh mắt tốt "chậc" cô đang định quay lưng bỏ đi nhưng hắn ta cầm tay cô kéo lại.

"Cô có thật sự là Lục Bảo Bình không vậy?"__Bạch Dương siết chặt tay cô. Bảo Bình không hề tránh né ánh mắt ấy. Nguyên chủ thật sự vẫn trong tâm trí cô, cô ta vẫn chưa thật sự chết tâm với tên não lợn này.

"Còn muốn gì nữa?"__Bảo Bình.

"Đây không thật sự là Lục Bảo Bình khi trước mà tôi biết"__Bạch Dương.

Bảo Bình cười khẩy

"Ha, không phải Lục Bảo Bình khi trước sao" tất nhiên rồi vì cái người con gái ngu ngốc điên dại vì anh giờ chỉ còn là tàn hồn ở trong tâm tôi mà thôi, nực cười làm sao, anh ta lại nghĩ cô là con người ngu ngốc đó.

"Anh nghĩ, tôi còn là người làm tất cả chỉ vì muốn một ánh mắt của anh sao?"__Bảo Bình.

Bạch Dương chột dạ, anh không có ý đó."Tôi..."

Bảo Bình hất mạnh tay anh ta ra

"Đủ rồi đúng không? Tôi không còn là Bảo Bình khi trước nữa đâu, chúng ta đã không còn là gì lâu lắm rồi"__Bảo Bình muốn cho cái người si tình kia chết tâm, cô ta luôn làm tâm trí cô mất khống chế.

Cô nói xong liền bước đi không ngoảnh đầu, Bạch Dương cảm nhận được từng cơn đau trong đầu, trong mơ hồ anh nhìn được người con gái mặc váy trắng mà hàng đêm anh vẫn mơ thấy.

Bây giờ có thể nhìn rõ mặt người con gái ấy, anh vừa đau vừa muốn khóc. Trước mặt anh là Bảo Bình nhưng không phải nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng vừa nãy. Mà là mỉm cười với anh, nó mang nét bi thương và kìm nén.

"Bảo Bình!"

Thân ảnh đó đang dần tan biến như bụi bay theo gió.

Anh cảm thấy cơn đau dịu đi và đang biến mất, thật sự đó là Bảo Bình sao?

Ở bên khác Bảo Bình cũng cảm nhận được cô ta đã không còn trong tâm trí cô nữa, vậy là cô ta đi đầu thai rồi sao?

"Ha, vẫn chưa quá ngu ngốc để thay đổi, kiếp sau mong cô có thể sống một cuộc sống tốt hơn"__Bảo Bình.

Còn tôi, một cô nhi kiếp trước không có nơi nương tựa, có được những người bạn đấy mới là điều tôi muốn bận tâm và bảo vệ.

..............

Bước vào căn phòng ông Xử Nữ cho các cô thì các cô đều rất bất ngờ, ở mạt thế mà kiếm được một căn phòng như vậy thì hiếm cỡ nào kia chứ.

"Woa"__Nhân Mã.

Trong phòng có 4 chiếc giường, có đầy đủ thiết bị gia dụng và dụng cụ nấu ăn. Như vậy ở mạt thế là quá tốt rồi. Còn những người bình thường dưới kia thì phải chen chúc nhau, các cô vẫn là may mắn đi.

Thiên Bình đợi đám Nhân Mã đi ăn cơm ở căn cứ, trong phòng còn mình cô thì mới cẩn thận kiểm tra, đúng là cái dây kia biến mất rồi.

"Ngươi...ngươi đâu rồi"__Thiên Bình.

"Chủ nhân, bình tĩnh đi"__Sợi chỉ đỏ hiện ra.

"Ngươi... sao lúc đó không xuất hiện"__Thiên Bình.

"Ta đang trong quá trình thăng cấp" Nó biến thành một con thỏ lông trắng bồng bềnh, tròn tròn vô cùng đáng yêu. Thiên Bình bất ngờ...

"Ta có thể dùng hình hài này, còn nữa, sẽ không ai có thể thấy ta được nữa"__Sợi chỉ

"Ngươi dễ... thương"__Thiên Bình rất thích thỏ, nó nhỏ nhỏ, bé bé, mềm mềm, cô rất thích chúng, không ngờ nó lại biến đúng hình dạng này.

"Từ giờ ngươi tên là Ruby, vì mắt ngươi màu đỏ"

"Ngươi... ngươi là ai??"__Tiểu quỷ từ đâu xuất hiện.

Thiên Bình và Ruby nhìn nhau.

"Hắn là ai vậy?"__Ruby

"Bạn mới, hai đứa mi làm quen đi"__Thiên Bình.

Ruby quan sát tiểu quỷ, hai mắt nhìn nhau.

"Con thỏ béo này là bạn ngươi à"__Tiểu quỷ.

Ruby nghe nói vậy dựng tai, xù lông

"Ngươi béo, cả nhà ngươi đều béo" Nó tức giận nằm trong lòng Thiên Bình

"Khỏi cãi nhau, viên tinh hạch này dùng thế nào?"

"Cô chưa thức tỉnh dị năng mà"__Tiểu quỷ

"Rồi"__Thiên Bình. Lúc trải qua cùng các cậu ấy, vô tình cô thức tỉnh, nhưng không rõ hay sao mà cô không sử dụng được cũng như không chút cảm giác với nó.

"Gì??"__Tiểu quỷ.

Nhìn biểu cảm Thiên Bình, tiểu quỷ biết cô không hề đùa. Nhưng dị năng của cô gái này có chút quỷ dị, cậu còn chưa muốn nó thức tỉnh đâu. Cô gái này còn có một linh hồn khế ước, một con người từ thế giới bình thường thì lấy đâu ra linh hồn khế ước?.

"Đã thức tỉnh thì tôi không dấu nữa. Cô có dị năng tinh thần, nhưng dị năng của cô nó dị hơn những dị năng tinh thần thông thường, tôi nhiều lần muốn vào tâm cô nhưng nó lại có gì đó như chặn tôi"

"Đó...là gì?"__Thiên Bình

Nhìn mặt tiểu quỷ toát mồ hôi cô cũng đoán được đôi phần là vô cùng đáng sợ

"Đó là....một con rồng đang ngủ"__Tiểu quỷ.

Thiên Bình khϊếp sợ, trong người tô tồn tại một sinh vật mạnh mẽ đến vậy sao?.

"Điều này cũng không gì lạ đâu"__Ruby

"Dù gì chủ nhân ở thế giới của cô, cô ký khế ước với tôi, lúc đầu tôi rất ngạc nhiên sao cô có thể nhìn thấy chúng tôi, vốn dĩ ở thế giới trước con rồng hay dị năng cường đại đó đều ngủ trong người cô"__Ruby

Tiểu quỷ mặt méo xệch, nó tìm được người hay quái vật đây.

"Được rồi, cầm lấy ăn đi, tao đi tắm"__Thiên Bình lấy hai gói bim bim vất cho chúng nó.

Bước vào phòng tắm, mặc dù là mạt thế nhưng chỗ các cô ở như là ở thế giới bình thường.

Hơi nước bốc lên, mái tóc ướt rủ xuống bờ vai trắng nõn.

"Rồng sao" Cô ôm lấy mình.

Đằng sau lưng cô, dọc theo sống lưng là hình săm một con rồng ẩn hiện rất nổi bật.

*Quá khứ*

"Tránh xa con trai tao ra!!" Người phụ nữ ôm chặt đứa con trai đang thoi thóp.

Cô gái ôm con gấu ông đã cũ bước lại gần người mà sinh thành ra cô, đôi mắt khao khát được yêu thương.

"Mẹ!!"

Người phụ nữ ôm cậu nhóc lùi xa ra

"Tránh ra, mày là quái vật, mày đã hại chết cả nhà này, mày là quái vật"

Bước chân nhỏ bé ấy dừng lại, đôi mắt trở lên vô hồn, siết chặt con gấu bông đang ôm

"Tại sao vậy, con cũng là con của mẹ, con chỉ muốn được yêu thương thôi"

Bà ta hoảng sợ, xung quanh đứa con gái bà ta sinh ra là một bầu không khí màu đen u ám đến lạnh thấu xương.

Bà ta toát hết mồ hôi, đằng sau con bé là hình dáng đầu của một con rồng hung tợn, chính xác là hình ảnh một con rồng.

Mắt cô bé đó chuyển thành màu đỏ đáng sợ

"Mẹ, con cũng muốn được mẹ cho đi chơi, muốn được ăn cùng gia đình thôi mà, tại sao lại xua đuổi con"

Không khí như dần biến mất khiến bà ta đau khổ quằn quại muốn có chút oxi.

"Mày....là...quái...vật"

Nói xong bà ta cũng tắc thở. Cô bé nhỏ vô hồn đứng đó, nước mắt chảy dày.

"Không phải...tôi không phải quái vật" Cô bé hai tay ôm lấy bả vai tuyệt vọng trong đêm tối

-hiện tại-

Thiên Bình lau người mặc quần áo ra ngoài. Tự mình hỏi mình

"Cô thật sự là quái vật sao?"