Bảy Năm Ngứa Ngáy

Chương 26: Phán quyết

Nói xong câu đó, Bạch Ngưng đẩy cửa tiến vào văn phòng.

Trịnh Hồng Vũ sửng sốt một lúc, sau đó lập tức đuổi sát theo sau, vẻ mặt không dám tin.

Bạch Ngưng cầm giáo án trên bàn làm việc, nghiêm túc kiểm tra đối chiếu nội dung đợi lát nữa lên lớp còn giảng bài.

Lúc này một thân thể nam tính dán tới từ phía sau, chần chừ mấy giây, cuối cùng lấy hết dũng khí ôm lấy eo cô.

Bạch Ngưng cắn môi, suýt nữa không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng.

Cô nhớ tới bộ phim AV lén download về xem hai ngày trước.

Văn phòng, có vẻ là một địa điểm yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không tồi.

Đương nhiên, cử chỉ hành vi của Bạch Ngưng trước sau vẫn như một, rất không thành thật.

Cô hơi quay đầu, lộ ra sườn mặt ửng hồng cùng cần cổ duyên dáng, vẻ mặt lại xấu hổ bực bội: “Trịnh Hồng Vũ, anh buông tay.”

“Anh không buông.” Thái độ vừa rồi của cô đã kích phát tiềm năng xằng bậy ẩn sâu trong lòng đàn ông.

Mọi việc đã bắt đầu thì rất khó quay lại quỹ đạo cũ.

Trịnh Hồng Vũ tháo kính, đặt trên bàn, bàn tay nóng ấm run rẩy cẩn thận nâng mặt cô: “Bạch Ngưng, em cũng có hảo cảm với anh, đúng không?”

Lông mi Bạch Ngưng run rẩy, cô rũ mắt, không dám nhìn anh ta, nói: “Anh mau buông tay, bị người ta thấy sẽ không hay…”

Không phải không hợp lễ nghi, mà là sợ người thấy.

Ngọn lửa nhen nhóm trong lòng Trịnh Hồng Vũ càng cháy càng mạnh, anh ta siết chặt vòng tay ôm eo cô, cả người dán lên đường cong thân thể đủ khiến người ta phá giới, hít sâu một hơi, giọng nói mang theo hy vọng và cầu khẩn: “Bạch Ngưng, trả lời anh đi.”

Trong thời gian chờ đợi đáp án của cô.

Trịnh Hồng Vũ tâm hoảng ý loạn, sống một giây bằng cả một năm.

Sống hoặc chết, thiên đường hay địa ngục, tất cả chỉ nằm trong một ý niệm của cô.

Nhưng con người luôn có lòng tham.

Cho dù chỉ còn một đường sống, anh ta cũng muốn không biết tự lượng sức mình thử một lần.

Cảm tưởng như đã chờ cả thế kỷ, cuối cùng cũng nghe được phán quyết từ cô.

Bạch Ngưng nói: “Tôi không thể…”

Không tính là câu trả lời khẳng định, nhưng lại như âm thanh trời ban đối với Trịnh Hồng Vũ.

Anh ta mừng như điên, áp lực đè nén không áp chế tình cảm mênh mông, Trịnh Hồng Vũ trân trọng hôn lên đôi môi đỏ, thực cốt tiêu hồn.

Trái tim anh ta điên cuồng đập loạn, nếu không phải lý trí còn sót lại trong đầu liều mạng cảnh cáo, anh ta đã không kiểm soát được sức lực.

“Không… ưm…” Bạch Ngưng bị động thừa nhận, bị sự điên đảo cuồng loạn của người đàn ông văn nhã trước mặt lấy lòng, thân thể dần mềm xuống.

Hàm răng sợ hãi mở ra một khe nhỏ, lập tức bị đầu lưỡi đối phương nhân cơ hội xâm nhập, chui vào khoang miệng, quấn quýt triền miên.

Trong lòng Bạch Ngưng biết rõ một điều, cái cô cần được thỏa mãn, không chỉ là nɧu͙© ɖu͙©, mà còn là linh hồn đói khát.

Nếu thuần túy chỉ là dục hỏa khó nhịn, hiện tại đã có phần mềm hẹn bạn giường vô cùng tiện lợi, giải quyết nhu cầu chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hoặc cũng có thể chọn một con đường bớt lo hơn, đến câu lạc bộ xa hoa tìm trai bao, giao dịch tiền sắc, đơn giản trực tiếp, không lưu hậu hoạn.

Nhưng như thế vẫn không đủ, vĩnh viễn không đủ.

Cô thích nhìn đàn ông mất khống chế, nhìn bọn họ thần hồn điên đảo vì mình.

Cô coi bọn họ như đồ chơi, nhưng bọn họ lại toàn tâm toàn ý yêu cô, dâng lên trái tim thành kính, mặc cô giẫm đạp, phải chịu đau đớn nhưng vẫn điên dại cuồng si.

Như vậy mới thú vị.

………….