Bảy Năm Ngứa Ngáy

Chương 12: Đi công tác

Bạch Ngưng cởi bộ váy ướt và tất chân, nửa người dưới trần trụi ngồi ở trên giường.

Dùng cái tay bị Lý Thừa Minh sờ soạng tìm đến giữa hai chân, quả nhiên sờ được một mảnh ẩm ướt lầy lội.

Cô nhíu mày, cầm lấy tờ giấy nhìn kỹ.

Chữ viết tiêu sái, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng thay đổi.

Kết thúc còn có một dãy số, cộng thêm hình một cái đuôi vô cùng phong tao.

Cô xé nát tờ giấy kia, ném vào thùng rác trước giường.

Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng.

Huống chi, sau khi đã làm chuyện như vậy Lý Thừa Minh còn dám dõng dạc mà bảo cô chủ động liên lạc với anh ta?

Anh ta không khỏi quá tự tin đi.

Sau khi ra khỏi nhà Lý Chính, ngồi lên ghế sau xe, Tương Nhạc Sinh nói: “Cái tên Lý Thừa Minh kia, anh ta thích em?”

Câu là câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại là khẳng định.

Tương Nhạc Sinh, là một người rất thông minh.

Bạch Ngưng nửa thật nửa giả trả lời: “Anh ta từng theo đuổi em, nhưng anh cũng biết, sao em có thể thích loại đàn ông này được?”

Hiện tại một Bạch Ngưng thành thục lý trí, đương nhiên sẽ không.

Nhưng một Bạch Ngưng của những năm 17-18 tuổi, chưa trải sự đời, quả thực đã tôn sùng Lý Thừa Minh là vương tử bạch mã.

Hồi tưởng lại hành động khi đó, cô chỉ muốn đỡ trán thở dài.

Thật là ngốc muốn chết.

Tương Nhạc Sinh gật đầu, việc này cứ thế dừng ở đây.

Hôm sau, Bạch Ngưng cẩn thận chu đáo giúp Tương Nhạc Sinh chuẩn bị hành lý cần thiết để đi công tác.

“Lần này anh phải đi mấy ngày?” Theo thói quen của Tương Nhạc Sinh, cô phân loại tất và cà vạt theo màu sắc và hoa văn.

“Còn chưa xác định, nhưng ít nhất phải mất một tuần.” Tương Nhạc Sinh đi đến phía sau cô, giúp cô thắt lại dây áo đã sắp tuột mất, sau đó ôm lấy cô nói, “Em ở nhà nhớ phải chăm sóc lấy mình, chờ sau khi trở về anh sẽ bớt thời gian hẹn chú Trương Cục trưởng Cục Giáo dục cùng ăn bữa cơm, nói chuyện đề bạt thăng chức cho em.”

Bạch Ngưng chần chờ một hồi: “Năm ngoái em mới được đề bạt lên làm phó giáo sư, hiện tại lại đề bạt nữa có phải đã hơi nóng vội rồi không?”

“Không đâu.” Tương Nhạc Sinh cười thong dong bình thản, giống như tất cả đã nằm trong tay anh, “Vốn dĩ anh cũng không trông cậy vào một lần có thể thành việc, nhưng cứ chào hỏi qua trước, để ông ấy tự hiểu trong lòng là được.”

Bạch Ngưng có qua có lại: “Vậy chú Lý bên này, em cũng sẽ nhờ cha em gọi điện thoại cho chú ấy, anh không cần lo lắng.”

Tương Nhạc Sinh vừa lòng khẽ hôn lên trán cô, sau đó cầm lấy quần áo trong tay cô: “Tự anh chuẩn bị được, em bận thì cứ đi làm việc đi.”

Bạch Ngưng cười đáp vâng.

Tương Nhạc Sinh đi vào lúc hoàng hôn.

Bạch Ngưng ngồi ở ban công, rót một ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm, nhìn sắc trời bên ngoài dần tối.

Chờ đến khi tia sáng cuối cùng biến mất, trên trời lấp lánh ánh sao, lúc này cô mới lấy lại tinh thần từ trong mớ suy nghĩ sâu xa, tay cầm di động, gọi đến một dãy số.

Chỉ một tiếng chuông, người bên kia điện thoại đã bắt máy, giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc, càng nhiều hơn là mừng như điên: “Bạch Ngưng?”

Bạch Ngưng nhỏ giọng đáp ‘ừm’ một tiếng, nói lời xin lỗi: “Là Trịnh Hồng Vũ sao? Ngại quá, hình như tôi gọi nhầm số rồi, vốn đang định gọi điện thoại cho chồng tôi…”

“À.” Trịnh Hồng Vũ lập tức cảm thấy mất mát, nhưng vẫn cố nén chua xót, biểu đạt lòng quan tâm, “Đã muộn thế này, chồng em còn chưa về nhà sao?”

“Anh ấy đi công tác rồi.” Bạch Ngưng vươn ngón tay như ngọc, chọc chọc cái ly pha lê đã trống không, chỉ nghe thấy ‘choang’ một tiếng giòn vang.

“Tiếng gì vậy?” Trịnh Hồng Vũ thận trọng, đương nhiên đã nghe ra điều bất thường.

“Không…” Giọng điệu Bạch Ngưng buồn bã, mang theo chút hoảng hốt, “Không có gì… tôi không cẩn thận làm vỡ ly rượu.”

“Ly rượu? Em uống rượu? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Bên này điện thoại quả nhiên Trịnh Hồng Vũ đã căn cứ theo biểu hiện rầu rĩ không vui của cô mà bổ não ra tình tiết cẩu huyết chỉ có trong phim luân lý lúc 8 giờ tối, sau đó vội vã đứng lên, cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài, “Gửi địa chỉ nhà em cho tôi, tôi đến tìm em.”

“Không cần, tôi không sao…” Cùng với tiếng cự tuyệt còn có tiếng gió mát và tiếng nước vang lên, cô lại đánh đổ một ly rượu khác.

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Trịnh Hồng Vũ, Bạch Ngưng vẫn báo địa chỉ nhà cho anh ta.