Bảy Năm Ngứa Ngáy

Chương 9: Nhà điều trị tình cảm

Vẻ mặt Tương Nhạc Sinh vô cùng đứng đắn, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không loạn, bình tĩnh nói: “Khách của cô, không phải tôi.”

Người phụ nữ có chút thất vọng, nhưng làm cái nghề này cô ta không có quyền chọn khách, chỉ có thể thu lại cái tay bị anh nắm đau.

Nghĩ ngợi một hồi cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, rút ra từ trong ví đỏ một tờ danh thϊếp, đặt lên đó một nụ hôn ái muội sau đó đưa cho người đàn ông: “Thế ngài có rảnh cứ gọi điện thoại cho em nha! Với ngài, bất cứ lúc nào em cũng có thời gian!”

Nói xong còn liếc mắt đưa tình với anh.

Làm gái mà còn có danh thϊếp?

Tương Nhạc Sinh cảm thấy mới lạ, kẹp lấy tờ giấy mỏng, cúi đầu nhìn thử.

Một chữ Lan, bên dưới là dòng chữ nghiêng nhỏ —— “Nhà điều trị tình cảm”.

Anh không khỏi bật cười.

Sau khi thanh toán tiền cho người phụ nữ, anh dẫn cô ta vào phòng, mặt không đổi sắc nói lời tạm biệt với người phụ nữ đã sắp luồn tay vào cổ áo mình, sau đó lái xe về nhà.

Dì giúp việc đã làm xong cơm tối, Bạch Ngưng chống cằm ngồi ở trước bàn ăn chờ anh.

Tương Nhạc Sinh thay dép lê, cởϊ áσ khoác, vừa sắn cổ tay áo sơ mi vừa cúi đầu hôn cô.

Bạch Ngưng hôn đáp chả, cảm nhận được phản ứng của thân thể.

Nhưng rõ ràng tình triều không mãnh liệt như khi tiếp xúc với người đàn ông khác.

Không phải không yêu.

Cô đương nhiên yêu Tương Nhạc Sinh.

Hai người bọn họ xứng đôi từ đủ mọi mặt.

Mà Trịnh Hồng Vũ lại chỉ như người qua đường với cô.

Bạch Ngưng từng nghĩ, đời người luôn tồn tại một mặt âm u.

Thứ đó bị bạn đè nén, bị bạn che giấu, bị bạn cẩn thận ngụy trang.

Nhưng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó.

Cô khát vọng rất nhiều rất nhiều tình yêu, khát vọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng điên cuồng.

Cho dù là 100% Tương Nhạc Sinh, cũng thỏa mãn không được 1% du͙© vọиɠ của cô.

Thật đáng sợ.

Bạch Ngưng âm thầm phỉ nhổ chính mình.

Cơm nước xong, hai người hàn huyên một lát lại lên giường.

Bạch Ngưng đang đắp chăn quy củ, bỗng nhiên cảm nhận được một bàn tay sờ đến đùi mình.

Cô nghi hoặc quay đầu lại, mượn ánh đèn mờ tối nhìn đến mặt Nhạc Sinh.

Vẻ mặt của người đàn ông, bình tĩnh lại mang theo một cút du͙© vọиɠ khó phát hiện.

Anh đến gần hôn môi cô, ngón tay thuần thục cởϊ qυầи ngủ, sau đó đè lên người cô.

“Nhạc Sinh?” Thân thể đói khát không được thỏa mãn thành thật chảy ra dịch mật, tuy rằng trong lòng rất muốn nhưng Bạch Ngưng vẫn lên tiếng hỏi, “Hôm nay… Là thứ năm mà.”

“Ừ.” Tương Nhạc Sinh kéo quần xuống, để dươиɠ ѵậŧ phá lệ nhiệt tình tiến vào giữa hai đùi cô, nhẹ nhàng cọ xát.

Anh dán lên vành tai cô khẽ hôn, giải thích: “Chủ nhật này anh phải đi công tác, mình làm trước.”

Anh sẽ không thừa nhận, lúc này trong đầu anh đang hiện lên một bàn tay nhỏ xinh.

Bàn tay của một cô ‘gái’.

Bạch Ngưng khẽ hừ một tiếng, hơi tách hai chân, nghênh đón anh tiến vào.

Bình tĩnh mà nói, kích cỡ của Tương Nhạc Sinh cũng rất khả quan.

Tiểu huyệt của Bạch Ngưng lại khít chặt.

Dựa theo sự thích ứng về sinh lý, hai người vốn nên hoan ái như cá gặp nước, nhưng làm nhiều, khó tránh khỏi sẽ thấy nhàm chán.

Buổi tối hôm nay, hai người không hẹn mà cùng tìm được một chút cảm giác mới mẻ.

Một người nghĩ đến sự mập mờ dụ hoặc của người đàn ông ban ngày, một người lại nghĩ đến người phụ nữ lẳиɠ ɭơ phóng đãng lúc này chắc đang điên loan đảo phượng với lão già đã quá nửa trăm.

Vô hình trung lại mang theo sự trợ hứng.

Sau khoảnh khắc giao hoan vui sướиɠ thỏa mãn, cả người Tương Nhạc Sinh đầy mồ hôi, nằm gục trên người Bạch Ngưng thở dốc.

Dươиɠ ѵậŧ vừa phát tiết còn chưa rút ra khỏi tiểu huyệt bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dịch da^ʍ, không biết xuất phát từ quán tính hay do chưa đã thèm, anh lại đưa đẩy hai cái.

Bạch Ngưng thỏa mãn híp mắt, sờ sống lưng ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông.

“Tiểu Ngưng, anh yêu em.” Người đàn ông thuần thục nói ra câu vạn năm không thay đổi.

Bạch Ngưng ngẩng mặt hôn lên cằm người đàn ông: “Nhạc Sinh, em cũng yêu anh.”

Người sau còn diễn thật hơn cả người trước.

————————