Bạch Ngưng là giảng viên môn vật lý lượng tử.
Nội dung dạy học khô khan không thú vị, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói dịu dàng của cô.
Bởi vì là môn bắt buộc, cho nên trong phòng lúc nào cũng kín chỗ.
Bạch Ngưng cởϊ áσ khoác, đang định treo trên cái giá ở cạnh cửa thì một bàn tay duỗi đến nhận lấy chiếc áo.
Nam sinh trước mặt, nếu cô không nhớ nhầm, cậu ta tên Lương Tá.
Một đầu tóc nhuộm màu bạch kim, trên vành tai là khuyên tai đen xếp thành hàng, trên cổ là chiếc dây chuyền bạc, gương mặt đẹp trai, nụ cười gợi đòn hư hỏng, đây là tổng hợp toàn bộ những ấn tượng của cô về cậu ta.
À, đúng rồi, cậu ta sở hữu giọng nói trong trẻo vô cùng đặc biệt.
“Cô Bạch, để em giúp cô.” Cậu ta nói.
Bạch Ngưng buông lỏng tay, nhìn cậu ta nghiêm túc treo áo hẳn hoi, còn cẩn thận vuốt phẳng góc áo, tránh cho để lại nếp nhăn.
Chuông vào tiết vang lên.
Cô bước lên bục giảng, hắng giọng, bắt đầu giảng bài.
Những công bức buồn tẻ nhạt nhẽo, những lý luận khó hiểu, chính là thần khí thôi miên tốt nhất.
Cả lớp chỉ còn lại một bộ phận nhỏ gắng gượng chống đỡ, đa số đều dựa vào giá trị nhan sắc của cô để nâng cao tinh thần, dù vậy, thi thoảng vẫn có vài cái đầu gục xuống rồi hoảng loạn nâng lên.
Chỉ có Lương Tá ngồi ngay hàng ghế đầu là nghe giảng say sưa.
Làn da của nam sinh rất trắng, bên trái khóe mắt có một nốt lệ chí đỏ nhạt.
Nghe nói, đây là nốt ruồi tượng trưng cho sự đào hoa, người sở hữu nốt ruồi này, cuộc đời đã định sẵn bị ong bướm vây quanh.
Mà cậu ta thật sự có vốn liếng được hưởng thụ.
Khó khăn lắm mới trôi qua một tiết, đám sinh viên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có mấy sinh viên hiếu học chạy lên hỏi bài, Bạch Ngưng kiên nhẫn giải đáp từng câu một.
Chờ khi tất cả kết thúc, giọng cô đã có hơi khàn, cô sửa sang lại giáo án, thấy từ bên dưới bàn đưa đến một ly nước.
“Cô Bạch, cô uống nước giải khát đi.” Giọng nói trong veo vô hại của thiếu niên truyền đến.
Vẻ mặt thuần lương, hoàn toàn không đồng nhất với ngoại hình.
Không có chuyện mà ân cần, trong lòng Bạch Ngưng nổi lên đề phòng.
“Không cần, cảm ơn.” Cô lạnh mặt từ chối ý tốt của cậu ta.
Sắc mặt nam sinh nhanh chóng suy sụp, tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được, còn tương đối tủi thân.
Tiết giảng sau đó, Bạch Ngưng không nhìn cậu ta một lần nào.
Cô không có hứng thú với loại hình cún con hay tiểu chó săn.
Tuổi còn nhỏ mà đã tỏ ra nguy hiểm, không có chừng mực, tùy ý làm bậy.
Huống chi, đối phương còn là học trò của cô.
Kết thúc giờ lên lớp, chân trước Bạch Ngưng vừa đi ra ngoài, sau lưng Lương Tá đã đuổi theo.
“Cô Bạch!” Cậu ta sải bước chân dài, nhanh chóng chặn trước mặt cô.
“Có việc gì sao?” Bạch Ngưng hỏi rất công thức.
Cô cao 1m72, Lương Tá chỉ cao hơn cô nửa cái đầu, một đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
“Cô Bạch, vừa rồi có vài chỗ cô giảng em không hiểu, có thể cho giảng lại cho em một lần không?” Lúc cậu ta nói chuyện cách cô cực gần, hơi thở ấm áp gần như phả vào mặt cô.
Bạch Ngưng thoáng nhíu mày, tay nâng đồng hồ nhìn thời gian, quả quyết từ chối: “Tôi còn có việc, lần sau lên lớp, cậu hỏi tôi sẽ trả lời.”
Lương Tá bám riết không tha: “Vậy cô Bạch có thể cho em xin số điện thoại được không? Lúc cô không bận, em gọi cho cô hỏi bài.”
Bạch Ngưng lắc đầu: “Nếu cậu thật sự sốt ruột, có thể gọi điện thoại đến văn phòng của tôi.”
Nói xong, cô lướt qua thiếu niên, không chút do dự rời đi.