Đêm đã khuya.
Tại tiểu khu Lục Dã, hơn nửa ánh đèn vạn nhà đã tắt, chỉ còn lại vài cốc đèn le lói, lập lòe trong đêm tối.
Bạch Ngưng dựa nghiêng trên đầu giường, thân mình bị áo ngủ màu xanh xám bọc kín mít, đúng lúc được ánh đèn vàng nhạt ấm áp bao phủ.
Tay cô cầm một cuốn sách《 Đỏ và Đen 》bản tiếng Anh, hàng mi dài thi thoảng khẽ chớp, ngón tay thon dài tuyết trắng, móng tay được mài giũa cẩn thận lướt qua từng dòng chữ, để lại dấu vết mờ nhạt.
Câu văn bị đánh dấu kia, dịch ra có nghĩa là ——
Trong một gia đình giàu có mà không cần lao động, hôn nhân sẽ biến sự hưởng thụ an nhàn thành mệt mỏi sâu sắc.
Bạch Ngưng hơi nhướng mày, khép cuốn sách lại, đặt ở đầu giường, sau đó duỗi người.
Cô là một người đẹp danh xứng với thực, mái tóc đen dày, da dẻ trắng nõn, ngũ quan nếu tách riêng từng bộ phận sẽ thấy không có gì đặc biệt, nhưng nếu đặt cùng một chỗ lại trở thành một gương mặt xuất chúng không thể bàn cãi.
Không quá chói lóa, cũng không quá khiêm tốn.
Đổi một từ khác để miêu tả, tục gọi: khí chất.
“Leng keng”, tiếng chuông cửa đợi thật lâu thanh cuối cùng cũng vang lên.
Bạch Ngưng khoác chiếc áo mỏng cùng màu đi ra mở cửa.
Người đàn ông đẹp trai cao hơn cô một cái đầu, tây trang phẳng phiu đứng ở cửa, tặng cô mộ nụ hôn gặp mặt.
Không có tìиɧ ɖu͙©, chỉ có lễ tiết.
Bạch Ngưng cảm thấy, Tương Nhạc Sinh đại khái là bệnh nhân mắc chứng cưỡng bách cấp độ nặng.
Chuyện này được thể hiện ở rất nhiều khía cạnh, chẳng hạn như, cho dù trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, trên bộ tây trang của anh vẫn không có một nếp nhăn; hoặc là, mỗi một ngóc ngách trong nhà, nhất định không được nhiễm một hạt bụi, đương nhiên, những yêu cầu xoi mói này đều có người giúp việc tới thỏa mãn; lại ví dụ như, mỗi lần ra ngoài, bước đầu tiên nhất định phải là chân trái, lúc vào cửa, tất nhiên phải là chân phải, tránh cho mất cân bằng…
Thậm chí, anh còn nghiêm khắc quy định thời gian cụ thể vợ chồng hai người hoan ái mỗi tuần.
Thứ tư, chủ nhật, khác thứ.
Trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn tới không thể tiến hành theo kế hoạch sẽ được lùi lại vào một ngày khác.
Mà hôm nay, vừa đúng là thứ tư.
Bạch Ngưng mang theo nụ cười dịu dàng như thường ngày nhận lấy cặp công văn trong tay người đàn ông, hỏi han quan tâm theo lệ thường: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Tương Nhạc Sinh đưa ra đáp án nằm ngoài dự kiến: “Thành phố A bên kia có mấy lãnh đạo đến khảo sát công tác, Cục trưởng Trương sắp xếp cho anh đi tiếp đãi, đã ăn rồi.”
Ăn rồi thì tốt, dù sao cô cũng không để phần cơm.
Tương Nhạc Sinh đi đến phòng tắm tắm rửa, Bạch Ngưng nằm về trên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Di động đặt chế độ im lặng bỗng sáng lên, cô với lấy, thấy là Trịnh Hồng Vũ gửi tin nhắn wechat.
【 Ngủ chưa? 】
Cô không đáp lại mà trực tiếp xóa lịch sử trò chuyện, ấn phím tắt máy.
Hai mươi phút sau, Tương Nhạc Sinh thay một chiếc áo ngủ cùng bộ với chiếc cô đang mặc trên người, anh lên giường từ bên trái, vươn người sang giúp cô tắt đèn ngủ.
Vài giây im lặng ngắn ngủi, hương sữa tắm giống nhau như đúc phát ra từ trên cơ thể bọn họ quẩn quanh trong không gian u ám ái muội.
Tương Nhạc Sinh trở mình, đè lên thân thể mềm mại của Bạch Ngưng.
Trình tự nghìn lần như một, tư thế vạn năm không đổi.
Hôn môi, ôm, vuốt ve, cắm vào, bắn tinh.
Anh cứng rất có lệ, mà cô, ướt rất thong thả.