Cảnh Lê thật đúng là không có gặp qua tên đàn ông chó ghẻ khó chơi như vậy, tính cách Diệp Quân cũng không phải như vậy, cho nên Cảnh Lê đầu một hồi nhìn thấy Cố Viên vô lại như vậy, thật là bị anh làm cười.
Cố Viên tự thấy mình vô lại đều đúng lý hợp tình, đi theo Cảnh Lê đi vào cửa hàng mẹ và bé, ngay từ đầu Cảnh Lê muốn tự mình chọn lựa, sau đó Cố Viên thế nào cũng phải tiến vào còn ở bên cạnh cô chọn lựa.
Cảnh Lê cũng không biết là trái hay, nghĩ nam nữ đều mua, nếu đến lúc đó là con trai đều có chuẩn bị, nếu là con gái, mua cái màu lam, cũng có thể mặc, như vậy sẽ không sợ đến lúc đó luống cuống tay chân.
Cảnh Lê là nghĩ như vậy, quay người lại, nhìn thấy Cố Viên đã cầm rổ ở chọn đồ vật hồng nhạt, nhìn thấy đồ bên trong đều là hồng nhạt.
Cảnh Lê tò mò hỏi hắn: “Anh chọn nhiều đồ như vậy làm gì? Anh biết mua là thế này sao, anh để lại chỗ cũ đi.”
Cố Viên nói: “Đây không phải đồ của con gái sao, là đồ của con gái đều mua được dù là cái gì, có liền mua.”
Cảnh Lê cảm thấy anh có tật xấu, “Anh liền xác định đây là con gái sao? Nếu là con trai thì sao.”
Cố Viên vốn đang rất vui vẻ, nghe được lời này trong nháy mắt liền suy sụp, còn có lý do nói với cô: “Là con gái, tôi cảm thấy chính là con gái, tôi muốn con gái. ”
Cảnh Lê: “…”
Cảnh Lê không phản ứng với anh, đem đồ vật đẩy cho anh: “Anh muốn thì tự mình đi sinh.”
Cố Viên cũng không tức giận, dù sao Cảnh Lê là thai phụ, anh đến dỗ dành.
Sau khi Cảnh Lê chọn đồ, lại nhìn Cố Viên liếc mắt một cái, biết anh có tiền, nhưng là không nghĩ tới anh thiện tẫn thiên lương có tiền, mua nhiều đồ như vậy.
Một rổ mua hết.
Cảnh Lê bị anh làm tức chết, “Anh mua nhiều như vậy làm gì, con còn nhỏ, anh đây là tới mua đồ sao? Anh chính là muốn đem cửa hàng đào rỗng đi.”
Cố Viên còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Con gái của tôi nhất định phải dùng đồ tốt nhất. Nhiều ít đều không đủ.”
Cảnh Lê nhìn anh như vậy bất đắc dĩ lại không có cách nào, Cố Viên muốn thanh toán cô không thể ngăn cản, liền tùy ý cho anh mua.
Cố Viên thanh toán xong đưa địa chỉ cho nhân viên cửa hàng, bảo nhân viên cửa hàng đưa qua, anh dẫn theo Cảnh Lê trở về.
Cảnh Lê bất đắc dĩ nhìn anh nói: “Anh cứ như vậy mà tin tưởng đứa nhỏ này là của anh sao, tôi nói nói đứa nhỏ này là chồng tôi.”
Cố Viên: “Là của chồng em thì em sẽ không ly hôn.”
Cảnh Lê: “… Ly hôn đó là không còn tình cảm, con vẫn là của anh ấy, tách ra chiếu cố lẫn nhau.”
Cố Viên nghe được lời này cũng mặc kệ, “Nếu là của chồng em, về sau tôi là cha kế của nó.”
Cảnh Lê: “…”
Cảnh Lê không có biện pháp bảo Cố Viên rời đi, sau liền tiếp nhận rồi, dù sao có cu li miễn phí giúp cô làm việc, dọn trên dọn xuống.
Cô là thai phụ cũng không có phương tiện nâng, khiến cho Cố Viên làm, Cố Viên nâng đồ vật vào.
Cảnh Lê mua một cái món đồ chơi ngựa gỗ nhỏ, nhìn rất thích, lắc lắc, cảm thấy con nhất định thích.
Cô liền mua, về nhà sau nhịn không được đi xem, nhưng là vô động thủ năng lực không được, căn bản là sẽ không trang bị được ngựa gỗ, lúc cô đau đầu, Cố Viên đã tự qua đi, giúp cô trang bị ngựa gỗ.
Anh năng lực vẫn là rất mạnh, trong chốc lát, trang bị thật tốt, một con ngựa gỗ nho nhỏ được trang bị xong.
Cô nhìn rất đáng yêu, sau khi Cố Viên làm công, chuẩn bị đứng dậy, anh mặc tây trang, cởϊ áσ khoác ra, áo sơmi vén lên tới tay áo, anh chuẩn bị cho xong để trở về, nhìn thoáng qua Cảnh Lê, cố ý nói: “Đã đã khuya rồi.”
Anh vốn dĩ tưởng nói, đều đã trễ thế này, tôi không quay về, nhưng Cảnh Lê nhìn thấu tâm tư của anh, quát lớn với anh: “Anh trở về đi, đã khuya.”
Cố Viên nghe được lời này dở khóc dở cười, anh còn muốn ở lại, nhưng Cảnh Lê như vậy muốn anh rời đi, anh cũng không có biện pháp.
Anh bắt tay sạch sẽ, chuẩn bị lấy quần áo rời đi.
Cảnh Lê nhìn dáng vẻ anh muốn rời đi, cho rằng anh thật sự phải đi, chuẩn bị đưa anh ra ngoài.
Nhưng Cố Viên nhìn Cảnh Lê lại đây, đột nhiên đè cô ở một bên trên sô pha, làm Cảnh Lê hoảng sợ, nhưng động tác Cố Viên thực nhẹ, đè nặng cũng không có áp đến bụng cô.
Cảnh Lê hỏi anh: “Anh, Anh làm gì, ngươi lên…”
Cố Viên không đứng dậy, hỏi cô: “Thật sự không giữ tôi sao?”
Cảnh Lê: “… Tôi giữ anh làm gì, anh phải về.”
Cố Viên chính là không muốn về, nhìn Cảnh Lê như vậy, anh kéo quần cô xuống, hôm nay Cảnh Lê mặc là chiếc quần rộng thùng thình, anh cởϊ qυầи cô ra, qυầи ɭóŧ cũng kéo xuống.
Cảnh Lê ngăn cản không được, tùy ý để anh. cởi.
Cố Viên chui đầu vào tiểu huyệt cô mặt trên liếʍ, chính là muốn liếʍ chỗ cô thay đổi.
Liếʍ cho cô giữ lại anh.