Phương Hinh Nhi là một tiểu thư quyến rũ xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn lên, chưa bao giờ phải chiu khổ cực gì, vào sinh nhật lần thứ 18, cô cùng bố mẹ đi chơi, vì mải chơi lạc đường nên cô đã vô tình rơi vào tay bọn buôn người.
Sau khi bị bỏ thuốc mê, cô không biết rằng mình đã thoát khỏi thế giới ban đầu, điều chờ đợi cô sẽ là một thế giới hoàn toàn khác, tất nhiên cuộc sống của tiểu thư giàu có cũng kết thúc từ đây.
Mở mắt ra lần nữa, Phương Hinh Nhi nhìn thấy bốn người đàn ông to lớn, một trung niên ba trẻ.
“Cô gái, cô tỉnh rồi sao, cô tên là gì?” Người lớn tuổi mang theo nụ cười nông thôn thuần phác mở miệng hỏi, nhưng Phương Hinh Nhi lúc này vẫn chưa biết, từ sau khi bị bán tới nông thôn, cô đã trở thành đồ chơi của bốn nam nhân trong gia đình này.
Sau này, khi Phương Hinh Nhi đã hiểu rõ mới biết, người đàn ông trung niên kia tên là Lí Phú Quý, là cha của ba người đàn ông trẻ tuổi còn lại, ba anh em còn lại lần lượt tên là Lí Đại Bảo, Lí Nhị Bảo và Lí Tam Bảo.
Lí Đại Bảo lớn nhất, năm nay 28 tuổi, theo lời của Lí Phú Quý mà nói thì con cả phải nối dõi tông đường nên để anh cả lấy trước, hắn quyết định để Phương Hinh Nhi làm vợ của Lí Đại Bảo.
Trong nhà họ Lí chỉ còn lại bốn người đàn ông này, mẹ của ba anh em đã chết vì bệnh hiểm nghèo cách đây ba năm, bây giờ khó lắm trong nhà mới xuất hiện thêm một người phụ nữ, còn là kiểu mềm mại thơm tho, tất cả đều có gắng thể hiện để Phương Hinh Nhi có ấn tượng tốt với mình.
Nhưng Phương Hinh Nhi chỉ muốn về nhà, cô đã khóc suốt ba ngày, cuối cùng Lí Phú Quý bị cô khóc tới phiền, quyết định cưỡng chế gả cô cho con trai cả của mình.
"Cha, cô gái này không biết đã thành niên chưa, kết hôn sớm như vậy có phải hơi vội không?" Con cả Lí Đại Bảo luôn trung thực nhịn không được mà nói thầm với cha.
"Dù cô ta có thành niên hay không thì cũng không quan trọng, ở chỗ chúng ta 14 tuổi là đã có thể sinh con, sinh con càng sớm thì càng tốt, sau này còn có thể giúp chúng ta làm việc." Lí Phú Quý không để ý nói, "Nếu con không muốn thì ta gả cô ta cho lão Nhị."
"Không, không, không, con chỉ là..." Lí Đại Bảo sốt ruột nói, hắn chưa từng chạm vào người phụ nữ nào, vừa nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Phương Hinh Nhi, hắn ta liền cảm thấy bụng dưới nóng lên.
“Vậy chuẩn bị kết hôn đi, đừng nói nhảm.” Lí Phú Quý quyết định.
Hai ngày sau, nhà họ Lý trang trí khắp nơi đỏ bừng, chuẩn bị cho con cả cưới vợ.
Nhà họ Lý cuối cùng cũng có một việc vui vẻ, mọi người trong nhà đều tràn ngập nụ cười, mà Phương Hinh Nhi từ sớm đã bị hạ dược, chỉ kết hôn làm lễ qua loa liền bị đưa vào phòng của lão đại.
Trong bữa tiệc này, Lí Đại Bảo uống nhiều nhất, lão Lí thấy con trai uống nhiều như vậy liền nghĩ tới côn dâu bị đưa vào phòng chờ động phòng, trong lòng ngứa ngáy, hắn đã nhiều năm không chạm vào phụ nữ, từ sau khi vợ bị bệnh, tiền gửi ngân hàng đều đã dùng hết, lần này để mua được Phương Hinh Nhi cũng là phải bán trâu trong nhà đi, có thể nói hắn muốn đi chơi gái thì cũng không có tiền, hiện giờ trong nhà có sẵn người, lại còn phấn nộn như vậy, con của hắn lại không biết gì, cho dù hắn có phá thân con dâu thì con hắn cũng sẽ không biết gì.
Nghĩ như nào thì làm thế đó, một lúc sau, lão Lí liền lẻn vào phòng của Lí Đại Bảo.
Hôn lễ lần này vốn được làm một cách qua loa, phòng của Lí Đại Bảo cũng chỉ thay chăn mới, lúc này cô gái đang nằm ở giữa giường lớn, khuôn mặt ửng hồng, cô không biết rằng điều đáng sợ đang chờ cô ở phía trước.