Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 50: Thỉnh cầu của tào nhạn tuyết!

Tiêu Trần nhìn Trương Sơn cùng Trần Lâm Đông, lại nhìn Trương Tuấn bằng cùng Trần Khánh.

- Thật ra, ta cũng không biết có thù hận gì với ngươi, tại sao lại bị các ngươi gây sự, các ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?

ngữ khí Tiêu Trần rất bình thản, không mang theo chút áp bách nào.

Nhưng mà hai người Trương Tuấn Bằng cùng Trần kháng lại cảm giác được áp lực to lớn, mồ hôi thấm ướt quần áo.

Bởi vì bọn họ không có lời nào để nói!

Tiêu Trần có trêu chọc bọn họ sao?

Bây giờ nghĩ lại, hình như đúng là không có?

Trương Tuấn Bằng là bởi vì Từ Kiều Kiều một mực đi theo Tiêu Trần, nên ghen trong lòng, mà thực ra Tiêu Trần cùng Từ Kiều Kiều không có quan hệ gì.

Còn như Trần Khánh…

- À, ta nhớ rồi!

Tiêu Trần bông nhiên nhìn Trần Khánh:

- Ngày đó, ta không bắt tay với ngươi, cảm thấy mất hết mặt mũi, nên ghi hận trong lòng.

- Ta…

Sắc mặt Trần Khánh sợ hãi.

Tất cả mọi việc, hình như phát sinh từ một cái mâu thuẫn nhỏ này.

- Đồ hỗn trướng, ngươi không nhìn thân phận mình sao, Tiêu tông sư sao có thể bắt tay ngươi? Lại còn dám nghi hận trong lòng? Ai cho ngươi tư cách này?

Trần Đông Lâm tức giận đá một cái trên người Trần Khánh, trực tiếp đạp ngã Trần Khánh xuống đất, có thể thấy được hắn dùng lực thật.

Sau đó, hắn lại lần thú hai đạp xuống, không lưu tình.

Tuy rằng Trần Khánh là con của hắn, nhưng vì cho Tiêu Trần hết hận, nên nhất định phải làm vậy.

Chỉ đạp hai cái thì có là gì.

Nếu để cho Tiêu Trần tức giận, một kiếm khí đánh tới, chính là âm dương cách biệt

Mà mọi người ở đây đều hiểu ra, thì ra bọn người Trần Khánh có mâu thuẫn với Tiêu Trần, thì ra chỉ là do Trần KHánh muốn bắt tay với Tiêu Trần, mà Tiêu Trần không để ý, Trần Khánh liền hận trong lòng?

Hành động nhỏ như vậy, lại gây ra mâu thuẫn giữa Tiên Thiên Tông Sư cùng gia tộc?

Đúng như Trần Lâm Đong nói, Tiêu Trần là một tông sư, cho dù là gia chủ Sử gia trước mặt hắn cũng cung kính, khúm núm, Trần Khánh ngươi có thân phận gì? Ngươi có tư cách gì cùng bắt tay với một tên tông sư?

- Ba, ta… ta không có ghi hận trong lòng, lúc đó là Văn Văn.

Dưới sự khủng hoảng, Trần Khánh đổi hết cho Bùi Văn Văn.

Nhưng chỉ nói được một nửa, mọi việc đã dồn hết lên người Bùi Văn Văn.

Nhất thời, ánh mắt mọi người cũng nhìn về phía Bùi Gia Hoành cùng hv.

Bọn họ biết, Trần Khánh nói không sai, nguyên nhân Tiêu Trần nổi giận, chính là do Bùi Văn Văn.

Bùi Gia Hoành biết tránh không được, chủ động mang theo Bùi Văn Văn tới trước mặt Tiêu Trần.

- Tiêu tông sư, tiểu nữ có chút tùy hứng, nhưng bản tâm lương thiện, xin ngài tha thứ!

Tiêu Trần lạnh nhạt nói:

- Bùi gia chủ, ngay từ đâu ta đã nói con ngươi không có giáo đưỡng, giúp ngươi giáo dục một chút, vậy mà ngươi còn muốt gϊếŧ ta?

Bầu không khí đọng lại, căng thẳng cực điểm!

Sử Vân Phong quát lên:

- Bùi huynh, sao ngươi lại hồ đồ như vậy!

- Tiêu tông sư tha mạng, tiểu nhân chỉ sốt ruột cho ái nữ!

Bùi Gia Hoành quỳ hai gối xuống.

Ánh mắt Tiêu Trần rời đi, đặt lên người Bùi Văn Văn.

Bùi Văn Văn lúc này, hai mắt vô thần, dường như không còn thần trí, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, dấu bàn tay vẫn còn trên mặt.

Mọi người thấy vậy có chút không đành lòng.

Ngày thường Bùi Văn Văn rất ngạo mạn, hoành hành vô kỵ, nhưng cũng không phạm lỗi gì nặng, bởi vì không ai dám cùng nàng đối nghịch.

Mà nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một cô thiếu nữ mười tám tuổi, trước đó bị Tiêu Trần tát một cái, lúc này lại chịu càng nhiều áp lực, nội tâm đã không chịu nổi.

Kẻ yếu, thường thường được mọi người đồng tình.

Nhưng mà Tiêu Trần chỉ cười lạnh, nói:

- Bùi Văn Văn, ngươi biết phụ thân cô đang quỳ trước mặt ta sao?

Bùi Văn Văn không đáp lại, hoặc là không nghe được, vẫn đang dại ra.

- Không trả lời? Là phụ thân ngươi quỳ xuống thay cô, chuyện này, có đáng gì để quan tâm?

Đôi mắt Bùi Văn Văn giật giật, tựa hồ có chút xúc động, nhưng vẫn không đáp lại.

- Được, phụ thân ngươi đã bảo vệ ngươi như thế, muốn gánh tội thay người, vậy mà ngươi không quan tâm, ta liền gϊếŧ hắn, việc này coi như xong!

Vừa nói xong, chỉ thấy Tiêu Trần giơ tay lên, một đạo kiếm quang hội tụ đầu ngón tay, làm tóc gáy mọi người dựng lên.

- không, không muốn.

Bùi Văn Văn như điên mất, cản trước mặt Bùi Gia Hoành, hoảng sợ nhìn Tiêu Trần.

- Ngươi muốn cứ gϊếŧ ta, việc nay không có quan hệ tới ba ta!

- Văn Văn ngươi…

Nội tâm Bùi Gia Hoành kích động.

- Tiêu Trần!

Từ Kiều Kiều chạy tới vẻ mặt cầu khẩn:

- Ngươi có thể bỏ qua cho Văn Văn không, coi như ta van ngươi!

- Khó mà làm được!

Tiêu Trần lắc đầu, lập tức kiếm quang đi ra, hướng phía Bùi Văn Văn đi tới.

Phì!

- Không!

Từ Kiều Kiều hô to lên.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Con ngươi Bùi Văn Văn rụt lại, tử vong bao phủ, nội tâm tuyệt vojgn.

Nhưng mà một khắc sau, đạo kiếm quang chi chỉ cắt đứt một buộc tóc của Bùi Văn Văn, cũng không lấy đi mạng cô.

Đánh trật?

Hiển nhiên là không có khả năng!

- Nhớ kĩ cảm giác này, sau đi biến mất trước mặt ta!

Tiêu Trần xoay người, giống như ngại quan sát.

Bùi Gia Hoành vội vàng đứng lên, vội vàng hướng phía Tiêu Trần nói:

- Đa tạ Tiêu tông sư, chúng ta lập tức đi.

Ánh mắt Bùi Văn Văn nhìn Tiêu Trần phúc tạp, ly khai Sử phủ cùng Bùi Gia Hoành.

- Hô!

Từ Kiều Kiều thở dài một hơi, cô ấy biết, không phải vì có mình cầu tình, mà Tiêu Trần cũng không có ý gϊếŧ Bùi Văn Văn, chỉ hù dọa cô ấy mà thôi.

- Tiêu tông sư quả nhiên là đại nhân đại nghĩa, làm cho ta bội phục!

Sử Vân Phong liền vuốt mông ngựa

Tiêu Trần có thể tha cho Bùi Văn Văn, vậy Sử gia hắn cũng không có chuyện gì.

Tiêu tông sư

Tiêu tông sư

Tiêu tông sư

Vố số người xung quanh đi lên nịnh bợ Tiêu Trần, không mong lưu lại ấn tượng gì tốt, chỉ mong không để lại ấn tượng xấu.

- Được rồi, có chừng mực!

Tiêu Trần khoát tay áo, nhìn về phía Sử Vân Phong cùng Sử Văn Vũ, thản nhiên nói:

- Hôm nay là ngày đính hôn của hai nhà các ngươi, không định tổ chức sao?

- Cái này… giờ lành chưa qua, không ảnh hưởng gì lớn!

Sử Vân Phong nói xong, nihfn về phía Sử Văn Vũ.

Tuy rằng sự việc xảy ra lướn, nhưng cũng không quá kịch liệt, chỉ có Sử Văn Vũ tổn thương chút tay, chảy chút huyết.

- Ta đi băng bó chút là được, hôm nay có nhiều khác đến như vậy, lại có Tiêu tông sư đại giá quang lâm, là vinh hạnh của ta cùng Nhạn Tuyết.

Sử Văn Vũ cho dù có oán hận Tiêu Trần, nhưng cũng không ngu mà biểu hiện trên mặt!

- Nhạn Tuyết, mau tới chào Tiêu tông sư!

lúc này Tào Chấn Hoa hô lên.

Đoàn người tản ra, một nữ tử mặc áo tím đi vào, đi tới tước mặt Tiêu Trần.

Tiêu Trần nhìn Tào Nhạn Tuyết theo bản năng, nhưng con ngươi có chút kinh diễm.

Trước lúc này, rất nhiều người cũng chưa từng thấy qua Tào Nhạn Tuyết, cũng rất buồn bực vì sao Sử Văn Vũ không thông gia với Bùi gia, mà lựa chọn Tào gia.

Nhưng giờ khắc này, mọi người đã rõ ràng.

Vô luận là khí chất hay là tướng mạo, Tào Nhạn Tuyết đều hơn Bùi Văn Văn quá nhiều, thảo nào Sử Văn Vũ si mê.

Nhưng một giây sau, Tào Nhạn Tuyết làm ra hành động kinh người, quỳ gối trước mặt Tiêu Trần.

- Nhạn Tuyết, ngươi…

Tào Chấn Hoa hoảng hốt.

Mọi người ở đây cảm thấy ký quái, đợt mâu thuẫn đã kết thúc, Tiêu Trần cũng không truy cứu nữa, Tào Nhạn Tuyết quỳ làm gì?

Tào Nhạn Tuyết cũng không để ý tới mọi người, hướng về phía Tiêu Trần khẩn cầu:

- THỉnh Tiêu tông sư làm chủ, giải trừ hôn ước cho Nhạn Tuyết cùng Sử Văn Vũ!