Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 27: Phần Diễm Cửu Trọng Lãng!

- Cái gì, ngươi nói lại lần nữa?

Bành Siêu tính tình có tốt hơn nữa, lúc này cũng không khỏi tức giận, tràn đầy bị phẫn.

Ba người Hình Phi Cường đều thật tâm đi theo Bành Siêu, bởi vì Bành Siêu tín nhiệm bọn họ và tôn trọng lẫn nhau.

Bây giờ nghe tin HÌnh Phi Cường bị gϊếŧ chết, trong lòng Bành Siêu còn khó chịu hơn vợ chết.

- Lão đại, chuyện không liên quan đến ta, tiểu tử kia quá cường đại, HÌnh tiên sinh không phải là đối thủ của hắn, với lại…

- Với lại cái gì?

- Với lại, hắn nói Đỗ Cao Vũ cũng là do hắn gϊếŧ!

Bành Siêu khi nghe điện thoại cũng không có đi ra ngoài, vậy nên Triệu Bưu cũng nghe được những lời này, lộ ra khϊếp sợ.

- Chẳng lẽ là hắn?

Bành Siêu âm trầm hỏi lại Hồ Lập Bân:

- Ngươi nói xem, hắn bao nhiêu tuổi, tên là gì?

- Hắn nói mình là Tiêu Trần, khoảng mười tám tuổi.

- Quả nhiên…

Triệu Bưu lộ ra nụ cười khổ.

Kỳ thực, ngay từ đầu hắn đã đoán là Tiêu Trần gϊếŧ Đỗ Cao Vũ, nhưng mà hắn không biết lý do Tiêu Trần gϊếŧ Đỗ Cao Vũ, mà đệ đệ mình đặc tội với hắn, nên cũng không dám tùy tiện tìm hắn.

Cường giả như Tiêu Trần, giao hảo là có thêm một trợ lực, nhưng nếu không cẩn thận, chính là họa sát thân.

Vì lý do an toàn, Triệu Bưu tới tìm Bành Siêu trước, mượn Bành Siêu, tiếp xúc với Tiêu Trần.

Nhưng mà, điều khiến hắn không nghĩ đến là, Tiêu Trần vậy mà khong kiêng nể gì cả, chủ động trêu chọc Bành Siêu, thậm chí đánh chết Hình Phi Cường.

- Hồ Lập Bân, để cho hắn chờ ta, ta tự mình giải quyết.

Bành Siêu cúp điện thoại, nhìn về phía Triệu Bưu, thần thái nghi hoặc:

- Triệu lại đại, ngươi phải đi cùng ta sao?

Triệu Bưu khuyên nhủ:

- Bành lão đại, ta biết ngươi không thể tiếp thu cái chết của Hình tiên ính, nhưng không nên bị cừu hận che mắt!

- Ta tự có chừng mực!

Bành Siêu không nghe cảnh báo, giận giữ đi ra.

Triệu Bưu lắc đầu thở dài, chỉ có thể đi theo sau Bành Siêu.



Dĩ nhiên Bành Siêu cũng không phải một mình đi đến tìm Tiêu Trần, mà nói cho hai cao thủ nội kình khác, là Chu Đức Hiên cùng Phương Hạc.

ở trên đường, bọn họ thấy Chu Đức Hiên chạy tới.

- Đại ca, chuyện gì xảy ra, Hình huynh, hắn…

Mặt múi Bành Siêu hối hận cùng xấu hổ, nói:

- Tại ta sai lầm, đánh giá thấp thực lực của đối phương, để cho Hình Phi Cường phải uổng phí tính mjang.

- Đại ca, không cần phải tự trách, chúng ta cùng đi báo thù cho Hình huynh.

Chu Đức Hiên an ủi.

- Không được, người kia có thể gϊếŧ Hình Phi Cường, thì không phải là ngươi và ta có thể đối phó, nhất định phải chờ Phương Hạc.

Chu Đức Hiên nói:

- Đại ca yên tâm, Phương Hạc đã trực tiếp tới clb, có lẽ sẽ tới trước chúng ta.

- Tốt, Phương Hạc là nội kình đỉnh phong, dưới tiên thiên không có địch thủ, còn có ngươi và ta hỗ trợ, nhát định có thể để tiểu tử kia đền tội!

- Cái này là điều tự nhiên!

Tựa hồ hai người đã quyết ý, ngươi sống ta chết với Tiêu Trần, Triệu Bưu há miệng, muốn nói gì đó, nhưng vẫn là nhịn lại.

Nếu như Phương Hạc xuấ tthur, thật có thể chế phục được Tiêu Trần.

Truyền thuyết liên quan đến Phương Hạc, Triệu Bưu nghe thấy không ít.

Trước đây ở Thành phố Lan Ninh không có cách cục như bây giờ, thế lực khắp nơi hỗn chiến, cả võ giả nội kình như Đỗ Cao Vũ nghe thấy tên của Phương Hạc cũng sợ mất mật.

Còn nghe đồn, Phương Hạc từng đắc tội với võ giả tiên thiên, lúc giao đấu, hắn thi triển ra một môn võ học cường đại, đỡ một chiêu của tiên thiên mà không chết.

Cuối cùng, được võ giả tiên thiên kia ca gợi thực lực, tha hắn một mạng.

Tiên thiên, chính là tồn tại áp đảo nội kình, cho dù là một tên tiên thiên sơ cấp, cũng gϊếŧ chết nội kình đỉnh phong dễ dàng.

Bởi thế, mà khi Phương Hạc có thể bảo toàn mạng trước tiên thiên cao thủ, chính là một câu truyện truyền kỳ.

Tại Thành phố Lan Ninh, Phương Hạc được gọi là đệ nhất cao thủ.



Bên trong clb Tâm Duyệt, Tiêu Trần đợi có chút mệt mỏi, híp mắt chuẩn bị ngủ một giấc.

Đột nhiên, một cỗ khí tức phẫn nộ xông vào.

- Ai là Tiêu Trần!

Một tiếng quát lớn điêng cuồng, giống như là sâm chớp.

Lần này Hồ Lập Bân không có đi lên, mà vẫn ngồi ở một góc, hắn đã bị Tiêu Trần hù sợ rồi.

Tiêu Trần dựa vai trên ghế, dùng tay xoa hai bên thái dương, hơi mở mắt ra, thần sắc như thường, hỏi:

- ngươi là Bành Siêu?

Không đợi người vừa đến trả lời, hắn lại phủ định:

- Không đúng,ta nghe nói thủ hạ của Bành Siêu có một nội kình đỉnh phong, tên là Phương Hạc, chắc là ngươi rồi?

Phương Hạc mặc mộ bộ đồ xanh, mì hình kiếm, khí thế nghiêm nghị, quan sát Tiêu Trần:

- Ta chính là Phương Hạc, ngươi đã chuẩn bị tâm lý phải chết rồi sao?

Tiêu Trần nghe vậy liền mỉm cười:

- Những võ giả nội kình thật là thích khoác lác, mỗi người đi đến đều muốn gϊếŧ ta, kết quả… haha!

- nếu ngươi coi ta là Hình Phi Cường hay Đỗ Cao Vũ, vậy ngươi hôm nay phải trả lại cái mạng mình rồi!

ống tay áo Phương Hạc vung lên, rất phong thái.

- Phải không?

Tiêu Trần đứng dậy, vươn vai nói:

- Không ngại thì cho ta xem đi, ngươi khác bọn hắn ở chỗ nào?

- Như ngươi mong muốn!

Phương Hạc tức giận đến cực điểm, hay tay vận nội kình, vừa ra chính là tuyệt học của hắn.

- Phần Diễm Cửu Trọng lãng!

Đột nhiên hắn quát ra một tiếng, nội kình hai tay chồng chất, khí thế kinh khủng, hướng về phía Tiêu Trần đi tới.

- hả?

Tiêu Trần bõng nhiên trầm xuống, không có đón đỡ, mà vọt sang một bên.

Oanh!

Bàn ghế bên trong bị khí lãng nghiền vỡ nát, ngay cả tường đều bị phá một lỗ thủng.

- Hừ, ngươi chỉ biết chạy trốn sao?

Một chiêu không có hiệu quả, Phương Hạc chẳng tức giận mà còn châm chọc Tiêu Trần.

Tiêu Trần không dám đón đỡ, chứng tỏ hắn kiêng kỵ mình.

Mà vừa rồi, hắn chỉ sử dụng hai thức của Phần diễm cửu trọng lãng thôi, phía sau có tới bảy thức nữa, cái sau mạnh hơn cái trước.

Tiêu Trần làm sao có thể ngăn cản?

Đối mặt với Phương Hạc trào phúc, Tiêu Trần cũng không tứ giận, chỉ âm trầm nói:

- Triêu này, ai dạy ngươi?

- người chết, không có tư cách hỏi!

Phương Hạc không muốn nhiều lời, hai tay lại vận nội kình, khí lãng chất lại với nhau tới đệ tứ trọng, uy lặng tăng gấp đôi.

- Thật cho rằng ta sợ ngươi sao?

Tiêu Trần có chút tức giận rồi, hai ngon tay kết hợp, giống như kiếm chỉ, quét ra một kiếm.

Tê!

Khí lãng của Phương Hạc bị kiếm chỉ mở ra.

- Cái gì…

Dù cho Phương Hạc phá thiện, nhưng đã chậm.

Bành!

Kiếm phong càn quét, Phương Hạc bị đánh lui về sau, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, khóe miệng đầy tơ máu.

Nhưng nhìn Tiêu Trần, vẫn chắp tay đứng, không chút sứt mẻ.

- không có khả năng, Phần diễm cửu trọng thiên của ta sẽ không thua!

Phương Hạc gào lên, khí thế kéo lên đến đỉnh cao, Phần diễm cửu trọng thiên vận chuyển đến cực hạn, khiến nhiệt độ xung quanh thay đổi, làm mọi người hít thở cũng khó.

- Dưới tiên thiên, không ai có thể đỡ được chiêu này, chuẩn bị chết đi!

Tiêu Trần nghe vậy, lắc đầu thất vọng:

- Phần diễm cửu trong lãng, rơi vào trong tay của ngươi, thật bi thảm!

Thần sắc Phương Hạc khó hiểu, động tác trong tay hơi chậm lại, quát lên:

- Lời này của ngươi có ý gì?

- Ta nói, cả cọng lông của Phần diễm cửu trọng thiên ngươi cũng không đυ.ng tới, còn dám ở đây hò hét?

Ngôn ngữ của Tiêu Trần mạnh mẽ, khiến cho Phương Hạc mê mang.

Hắn chịu nhục, khổ tu Phần diễm cửu trọng thiên ba mươi năm, ngày đêm không ngừng nghỉ, lúc này mới có thành tự như hôm nay.

Mà bây giờ, Tiêu Trần lại nói hắn còn chưa sờ tới cọng lông của Phần diễm cử trọng lãng.

Tiêu Trần giễu cợt, tiếp tục nói với Phương Hạc:

- Ta chỉ nói ngươi một câu, thế nào là Phần diễm?

Hư thế nào là phần diễm?

Phương Hạc càng thêm me man, bởi vì đây chính là vấn đề làm khó hắn hơn 30 năm.

Môn công pháp này là Phần diễm cửu trọng lãng, nhưng mà từ khi tu luyện tới nay, hăn đã đạt được cảnh giới cửu trọng lãng, nhưng vẫn không rõ thế nào là phần diễm.

Nếu theo từ ngữu, phần diễm diễm chính là thiêu đốt liệt hỏa.

Nhưng hắn ngưng tụ khí lãng, không cùng hỏa có liên hệ gì.

- Xem ra ngươi vẫn không rõ? Không sao, hôm nay ta sẽ dạy ngươi!

Vừa nói xong, chỉ thấy Tiêu Trần vung hai tay ra, làm giống Phương Hạc như đúc, quanh thân ngưng tụ ra khí lãng nahast trọng.

Nhưng mà một tầng khí lãng này so với Phương Hạc mà nói, cường hãn hơn nhiều lắm.

Nhưng rất nhanh, Phương Hạc không dám tin vào mắt mình nữa, quanh thân Tiêu Trần ngưng tụ ra liệt họa, bốc chay lên lốp bốp!