Mãi cho đến tận giờ cơm chiều, Tang Nhược vẫn còn nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhưng tư thế rất thẳng không có một chút ủ rũ, cong lưng xuống chút nào.
Trần Đại mua cơm về, nhìn thấy bộ dáng cô mê muội cái chiếc điện thoại như vậy cũng chọt chọt bả vai Tần Trang nói: “Anh Tranh, sao anh lại lấy điện thoại cho cô ta?”
Tần Tranh bình tĩnh nói: “Cô ấy đòi có cho bằng được.”
Vẻ mặt Trần Đại đầy nghi ngờ, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay cô gái này nói tổng cộng có mấy câu, cô ta có thể quậy sao?
Nhưng Trần Đại thấy sắc mặt đầy khẳng định của anh em nhà mình, cũng có chút chua xót, sợ cô lớn này chỉ tình nguyện nói chuyện với anh Tranh thôi.
Cậu ta lại tự an ủi mình, ai bảo túi da (*) của anh Tranh tốt như vậy chứ.
(*) Túi da: vẻ bề ngoài, ngoại hình, khuôn mặt.
Tần Tranh cạo đầu kiểu buzz cut, cơ bắp rắn chắc, người khác nhìn thấy anh đều sợ hãi, nào ai dám nhìn kỹ gương mặt anh chứ. Thật ra ngũ quan anh rất chính trực, lúc đi mang theo gió lạnh cường tráng, ngay cả chữ trong tên của anh - Tranh Tranh là con người rắn rỏi.
Lúc này, con người rắn rỏi này lại đang đưa hộp cơm nằm ngang lông mày cho cô lớn nói: “Ăn cơm.”
Tang Nhược ngoan ngoãn trả điện thoại di động lại cho anh, nhận hộp cơm rồi dùng muỗng đảo cơm.
Tần Tranh nhíu mày: Cứ tưởng cô gái nhỏ này mê chơi game đấy, nhưng lại thấy khá dễ thỏa hiệp như vậy.
Trần Đại mua thịt ba chỉ xào, bảy phần là mỡ ba phần thịt, ăn xong còn ợ một tiếng.
Tần Tranh nhìn thoáng qua thấy Tang Nhược lấy cơm trắng ra, mυ'ŧ từng thìa đưa vào trong miệng, ngay cả năm miếng thịt cũng không đυ.ng vào.
Thật ra Trần Đại đã có lo lắng nên đã cho số thịt trong hộp cơm của cô đều là thịt nạc.
Hôm qua là ngoại lệ, ngày hôm nay không thể để cho cô lãng phí lương thực như thế nữa.
Người đàn ông im lặng nhìn cô, mở miệng không nhẹ không nặng nói: “Ăn thịt đi.”
Tang Nhược nâng mắt lên nhìn anh, khóe môi đang cong lên chậm rãi rũ xuống, cô cúi đầu nhìn chằm chằm bát cơm.
Ngay lúc Tần Tranh nghĩ cô muốn im lặng để biểu tình từ chối, thì cô lại múc một miếng thịt đưa vào trong miệng.
Vẻ mặt cô vặn vẹo vì đau khổ, buồn nôn và khó chịu, giống như thứ cô ăn không phải thịt mà là độc dược.
Cô nuốt xuống từng ngụm một, nhai cũng không nhai lấy một miếng.
Ánh mắt Tần Tranh lạnh lùng nhìn cô, anh cảm thấy cô đang âm thầm chửi mình, cười lạnh một tiếng rốt cuộc anh cảm thấy đứa bé này chẳng có lương tâm.
Mấy người họ im lặng ăn xong cơm tối, Trần Đại qua lại bên trong phòng nghỉ ngơi, Tần Tranh cũng định đi với cậu ta, chẳng muốn quan tâm đến cô gái này nữa.
Đột nhiên Tang Nhược di chuyển, cô khom lưng quay vào trong thùng sơn ói ra, ọe những thứ ô uế trong miệng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch.
Trần Đại còn chưa kịp phản ứng lại, Tần Tranh đã đi nhanh tới ngồi xổm xuống bên cạnh vỗ lưng cho cô, một tay khác vặn nắp chai nước khoáng ra.
Cô nôn đến tan nát cõi lòng mãi đến cuối cùng không còn cái gì nôn nữa, nôn ra toàn vị giấm chua nhưng vẫn tiếp tục nôn.
Tần Tranh rụt tay lại, đợi cô chậm rãi ổn định lại.
Anh nghĩ người này rất lạnh lùng, ai ngờ Tang Nhược lại nghiêng mặt về phía anh, trong mắt vẫn còn chứa nước mắt vì phản ứng sinh lý, lên án nói với anh: “Tôi không ăn được thịt mỡ.”
Mùi chua thật khó ngửi, Tần Tranh lại không nhịn thở.
Anh có chút tự trách bản thân, im lặng để cô súc miệng, sau đó cầm khăn giấy xoa xoa lên mặt cô.
Trần Đại cứ mở to mắt ngây ngốc há mồm nhìn, cậu ta chưa từng nghĩ từ khi nào anh lại hầu hạ người khác như vậy.
Tay của anh cọ sát trên mặt cô gây ra vết đỏ, anh kéo cổ tay cô để cho cô ngồi xuống lần nữa.
Anh vặn người một chút, ngồi xổm xuống đối diện với cô, nhìn đôi mắt vốn ngơ ngác đang oan ức của cô, nói: “Lỗi tại tôi, ngày mai không để cô ăn như vậy nữa.”
Tang Nhược khịt khịt mũi, rũ mắt xuống tránh né.
Tần Tranh lấy điện thoại di động ra đưa tới, hạ giọng nói: “Chơi đi.”