Một câu hỏi có thể khiến một người thay đổi đến mức nào, cứ nhìn Quân Dư Thần là rõ, Bối Di tưởng anh sẽ khó chịu mà làm khó cô nhiều hơn nhưng anh lại chẳng để ý tới cô như mọi ngày, lúc cô mang tài liệu vào anh cũng chỉ hờ hững trả lời:
“Em cứ để ở đó đi.”
Bối Di đặt tài liệu lên bàn, không quay đi ngay mà chần chừ.
Quân Dư Thần nâng mí mắt nhìn cô, hỏi:
“Còn chuyện gì nữa sao?”
Cô bỗng lúng túng:
“Anh…xem tài liệu còn sai ở đâu không để tôi sửa.”
“Một lát nữa tôi sẽ xem.”
Dứt lời, anh lại cúi đầu xuống xem tài liệu như cũ, Bối Di trở ra ngoài, đáng lẽ cô phải cảm thấy nhẹ nhõm khi anh không để ý tới mình nữa chứ? Nhưng tại sao trong ngực cứ như có một tảng đá đè chặt? Rất khó chịu mà không biết giải thích thế nào…
Bối Di vừa ngồi xuống ghế thì điện thoại của cô vang lên.
“Alo, Ái Ái?”
“Bối Di, ngày mai là ngày casting đấy nhé, cậu đừng có quên.”
“Vậy sao? Mình nhớ rồi.”
Cô sực nhớ ra, may mà có Ái Ái nhắc nhở, cô ta gửi địa chỉ cho cô, sau đó bỗng tò mò mà hỏi:
“Bối Di, chuyện lần trước về thằng bé lên quan tới Quân diêm vương, cậu có đắc tội gì với anh ta không đấy?”
Cô không biết nên trả lời thế nào nữa, Ái Ái thấy cô im lặng một cách bất thường như thế cô ta cảm nhận có chuyện gì đó uẩn khúc, hỏi ngay:
“Bối Di, cậu có chuyện gì giấu mình có đúng không?”
“Không…làm gì có.”
“Đúng rồi! Mỗi khi nói dối là cậu lại bị nói lắp, cậu đang giấu mình cái gì? Mau nói đi, nếu không chúng ta đừng làm bạn nữa.”
Ái Ái ghét nhất là có ai đó giấu mình chuyện gì, nhất là người đó lại là Bối Di, bạn thân của cô, vì không muốn cô ấy giận nên Bối Di đành phải thú nhận tất cả mọi chuyện.
“Thực ra hiện tại mình đang làm bảo mẫu cho Quân Dư Thần.”
“Sao?” Ái Ái ngạc nhiên, giọng cao lên hẳn mấy quãng.
“Cậu đồng ý rồi à?”
Bối Di thầm nghĩ không đồng ý cũng không được, cô đã bị Quân Dư Thần nắm đằng chuôi rồi.
“Còn gì nữa không?” Ái Ái hỏi thêm.
“Còn…anh ta bắt mình làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta để trả nợ.”
Nghe xong, Ái Ái bỗng nhiên bật cười:
“Lấy thân báo đáp ấy hả?”
“Cái gì mà lấy thân báo đáp cơ chứ? Anh ta bắt mình thì có…”
“Bà cô của tôi ơi, Quân Dư Thần là người đàn ông mà mọi cô gái ở thành phố này ao ước được ngủ cùng đó, vậy mà cậu còn chê.”
“Dù sao thì mình vẫn không thể nào chấp nhận được, giữa mình và anh ta chỉ là mối quan hệ lợi ích mà thôi, đó vốn dĩ không phải là tình yêu.”
Ái Ái định nói thêm gì đó nhưng bị một người khác chặn lại, thế là cuộc điện thoại kết thúc ở đó, cô ta chỉ nói sẽ gửi tin nhắn giờ và địa điểm casting cụ thể cho cô. Bối Di thở dài, vừa mới ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm của Quân Dư Thần.
Trên tay anh cầm một tập tài liệu, rõ ràng là muốn cô sửa lại, nhưng cô không biết anh đứng đó từ bao giờ…
“Quân tổng…thực ra…” Bối Di định giải thích nhưng Quân Dư Thần bỗng ngắt lời cô:
“Em sửa lại cho tôi những chỗ tôi khoanh đỏ.”
Không đợi cô trả lời, anh đã xoay người đi vào bên trong, không hiểu sao Bối Di lại có cảm giác tội lỗi với anh, trong lòng cô cứ thôi thúc phải đi giải thích nhưng biết nói như thế nào khi sự thật rằng hai người bọn họ chỉ là mối quan hệ dựa trên lên ích?
Quân Dư Thần vừa mới vào phòng làm việc đã không nhịn được mà bẻ gẫy cây bút trong tay thành hai nửa.
Hóa ra trong mắt cô giữa bọn họ là mối quan hệ vậy sao?
Như thế đâu có sai nhưng sao anh lại tức giận thế này?
Chưa bao giờ Quân Dư Thần trải qua cảm giác này, cơn giận như quái thú gặm nhấm anh từng chút một, bàn tay nhấn số gọi cho thư ký Đổng vào.
“Quân tổng, có chuyện gì vậy ạ?”
Chạm phải đôi mắt như hai tia lade gϊếŧ người của anh, thư ký Đổng giật mình thon thót, địa não tự động lục lại xem mình có làm gì đắc tội với anh không.
“Thư ký Đổng…” Quân Dư Thần lên tiếng, thanh âm như vọng lại từ dưới địa ngục.
“Dạ…” Anh ta nuốt nước bọt liên tục, sống lưng đổ mồ hôi lạnh.
“Cậu cảm thấy tôi là người như thế nào?” Anh hỏi.
Thư ký Đổng ngây người mất mấy giây, câu hỏi thế này là sao? Tổng giám đốc muốn thử lòng mình hay sao ư?
Anh ta cũng không dám để cho anh đợi lâu, liền lựa lời nói:
“Tổng giám đốc là người đàn ông vừa tài giỏi lại vừa có bề ngoài hoàn hảo, là người mà tất cả mọi cô gái đều thích, vừa có tiền lại có quyền không có chỗ nào để chê cả.”
“Vậy sao?” Quân Dư Thần nghe xong lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Cậu đã nói như thế vậy tại sao Bối Di lại không thích tôi?”
“Dạ?” Thư ký Đổng ngây người, hóa ra nguyên nhân là vì Bối Di hay sao?
Đồng tử Quân Dư Thần sầm sì không vui, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh thấu xương, đây là lần đầu tiên thư ký Đổng thấy tâm tư anh xao động vì một người con gái.
Bối Di chỉ vừa mới xuất hiện trong cuộc đời anh thôi mà đã thay đổi anh thế này.
Thư ký Đổng dè dặt cất tiếng hỏi:
“Tổng giám đốc, có phải là anh đã thích Bối tiểu thư rồi hay không?”