Hôn Sủng: Vợ Yêu Là Nữ Phụ

Chương 1: Dành trọn cả thanh xuân để đổi lấy một tờ đơn ly hôn

“Bối Di, đợi anh, đợi anh thành công, nhất định anh sẽ lấy em làm vợ!”

Mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của người con gái, Bối Di trao trọn nó cho Trình Mục Dương.

Hai mươi sáu tuổi, cô mang thai, bất chấp sự phản đối của cha mẹ để lấy anh ta.

“Bối Di, xin em hãy tin anh, nhất định anh sẽ đem lại hạnh phúc cho hai mẹ con em!”

Hai mươi bảy tuổi, Bối Di đau đớn phát hiện ra Trình Mục Dương nɠɵạı ŧìиɧ, cô chất vấn anh ta nhưng chỉ nhận lại được sự ghẻ lạnh cùng căm ghét.

“Lục Bối Di! Cô nhìn lại bản thân của mình đi! Nhìn xem cô xấu xí cỡ nào! Mỗi lần nhìn thấy cô là tôi phát ngán lên được!”

“Anh…sao anh có thể nói với em những lời như thế? Không phải lúc trước anh nói anh yêu em hay sao?”

Bây giờ cô đang mang thai, cơ thể tăng cân xấu xí, Trình Mục Dương chê bai cô mà đi nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng Bối Di vẫn không tin vào sự thật này, cô chỉ nghĩ anh ta nhất thời cảm nắng mà thôi!

Đối diện với đôi mắt đẫm lệ của cô, Trình Mục Dương càng lộ vẻ chán ghét và coi thường.

“Lục Bối Di cô thôi đi có được không?! Tôi không còn yêu cô nữa, chúng ta ly hôn đi!”

“Ly…ly hôn sao?” Bối Di kinh ngạc, ngỡ ngàng trợn tròn mắt, hô hấp trong ngực như bị đoạt mất.

“Mục Dương, anh đang nói đùa có đúng không? Anh chỉ là cảm nắng cô ta mà thôi, đúng không anh?”

Bối Di khóc nức nở, cô nắm chặt lấy vạt áo anh ta muốn níu kéo.

“Cô mau buông ra!”

Trình Mục Dương giận dữ, anh ta hất mạnh tay khiến cô đập bụng vào cạnh bàn, Bối Di đau đớn ôm lấy bụng của mình, nước mắt tuôn trào như suối.

“Lục Bối Di cô nghe cho kĩ đây! Tôi yêu Lương Mỹ Kỳ! Tôi không còn yêu cô nữa, cô đừng đeo bám tôi nữa. Một cô gái xấu xí như cô ai mà thèm cơ chứ! Còn nữa, ở cùng với cô trong căn nhà tồi tàn này làm tôi chán ngấy rồi! Ở cùng với Mỹ Kỳ tôi sung sướиɠ gấp trăm lần. Đã thế cô ấy còn xinh đẹp giỏi giang, so với cô cái gì cô cũng không bằng!”

Dứt lời, anh ta không thèm quan tâm tới cô đang đau đớn cỡ nào mà ném một tờ giấy ly hôn xuống trước mặt cô, lạnh lùng nói:

“Đơn ly hôn đây, cô mau ký vào đi!”

Bối Di cắn chặt môi đến bật máu, cô hét lên:

“Trình Mục Dương anh là đồ khốn nạn! Tôi dành cho anh hết cả tuổi thanh xuân của mình, dù mang thai nhưng tôi vẫn phải đi làm thêm để gom góp tiền cho anh đi học! Vậy mà bây giờ anh chê tôi xấu xí, anh đi nɠɵạı ŧìиɧ, đố khốn nạn! Anh còn không bằng loại chó má!”

Hai bàn tay cô vì rửa bát thuê mà trở nên sần sùi, bong tróc, tiếp xúc với nước lạnh lâu dần những ngón tay của cô đỏ ửng lên, tím tái đông cứng lại, đã thế bụng cô càng ngày càng to, làm việc cũng khó khăn. Vừa lạnh vừa mệt, mỗi lúc đó cô đều tự nhủ vì Trình Mục Dương mà cố gắng.

Anh ta không những không cảm thấy cảm động một chút nào mà còn chế nhạo cô:

“Lục Bối Di, ai bắt cô làm những công việc đó? Có trách thì chỉ trách cô ngu ngốc mà thôi! Tôi cũng nói thẳng luôn, năm xưa vì thấy cô xinh đẹp nên tôi mới yêu cô mà thôi, gia đình cô cũng khá giả, nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ bố cô phá sản rồi, cô còn trở nên béo ục ịch xấu xí như thế, tôi đâu phải thằng ngu mà tiếp tục yêu cô?”

“Anh…anh nói cái gì…?”

Câu nói của anh ta giống như sét đánh ngang tai cô, Bối Di không thể nào tin nổi bộ mặt thật của Trình Mục Dương lại là người như thế này.

“Sao? Tôi nói rõ ràng thế mà cô nghe không hiểu à? Lục Bối Di, căn bản là tôi không yêu cô, tôi chỉ lợi dụng cô mà thôi!”

Trình Mục Dương bật cười ha ha, còn trái tim của Bối Di thì đau như bị hàng vạn con dao đâm vào.

“Anh…anh đúng là một tên cặn bã!”

“Cô muốn chửi tôi bao nhiêu cũng được, chỉ cần ký vào tờ đơn ly hôn này thôi, chúng ta coi như không còn bất cứ liên quan nào đến nhau nữa!”

Trình Mục Dương ép cô ký vào tờ đơn ly hôn đó nhưng Bối Di kiên quyết không chịu. Cô ném tờ giấy vào mặt của anh ta:

“Trình Mục Dương đồ khốn kiếp! Anh đừng mơ tôi sẽ ký vào tờ đơn ly hôn này! Dù có chết tôi cũng sẽ bám lấy anh, tôi nhất định không để anh và cô ta được toại nguyện đâu!”

Anh ta giận dữ, lông mày dựng ngược lên, quát vào mặt cô:

“Lục Bối Di cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Sao cô cứ như một đống rác rưởi làm người ta chán ghét vậy nhỉ? Tôi đã nói tôi không còn yêu cô nữa sao cô cứ muốn bám lấy tôi?”

Ánh mắt của anh ta ngập tràn khinh bỉ, đối diện với một người đàn ông từng nói những lời thề ước thủ thỉ bên tai, từng ôm cô đầy yêu thương, cô vẫn chưa thể nào chấp nhận nổi sự thật rằng anh ta đã phản bội và lợi dụng cô, nhưng bộ dạng lúc này của Trình Mục Dương đã nói lên tất cả, rằng Lục Bối Di cô là một kẻ ngu ngốc, quá ngây thơ và tin người…

“Trình Mục Dương, tôi đúng là có mắt như mù nên mới tin và yêu anh!”

“Lục Bối Di, cô đừng nói nhiều nữa, ký vào đây đi, chúng ta đường ai nấy đi!”

Anh ta cầm bút dúi vào tay cô, ép cô ký vào tờ đơn ly hôn.

Bối Di đau đớn không đủ sức để chống cự lại anh ta, cuối cùng bị anh ta ép ký vào. Trình Mục Dương đạt được mục đích rồi, anh ta bỏ mặc cô nằm dưới đất, xách va li bỏ đi.