Hôm nay Gia Hân đã đi làm lại rồi, vừa đến công ty thì, anh Phú đã gọi cô lên văn phòng của anh để bàn công việc. Cô đứng trước cửa văn phòng gõ cửa:
- Vào đi.
Cô nghe người bên trong nói đồng ý thế nên đẩy cửa đi vào. Cô cúi đầu chào anh.
- Em ngồi đi.
- Anh cho gọi em có gì không?
- À lần trước anh có giới thiệu em với giám đốc công ty thời trang Ánh Sao đó, em còn nhớ không?
- Dạ, vậy là có chuyện gì, em chưa hiểu lắm.
- Công ty bên đó đã quyết định chọn công ty ta hợp tác về buổi đấu giá từ thiện, và công ty mình quyết định chọn em là nhà thiết kế chính cho dự án lần này.
Gia Hân vui mừng hỏi lại:
- Thật sao anh?
- Đúng vậy, chúc mừng em.
- Dạ cám ơn anh. Vậy không còn gì nữa, em về tiếp tục công việc đây ạ.
- À khoan đợi chút.
Sau đó anh đưa cho cô một tấm thiệp cưới, cô có chút ngạc nhiên:
- A! Anh sắp cưới sao, chúc mừng anh nha, em nhất định sẽ đi.
- Ừ! Cám ơn em.
Sau đó cô về phòng làm việc với tâm trạng vui vẻ. Quỳnh Lam thấy cô vui vẻ thì hỏi:
- Em có chuyện gì mà vui dữ vậy.
- Dạ có.
Rồi cô kể mọi chuyện cho Quỳnh Lam nghe, chị ấy cũng vui cho cô.
Sau đó lại như thường ngày cô tiếp tục hoàn thành các công việc mình được giao, Gia Hân đang chăm chú làm việc thì không biết từ đâu Bảo Vy bước đến:
- Gia Hân tôi có chuyện muốn nói với cô.
- Có gì cô nói luôn đi. Cô bình thản đáp lại.
- Đã vậy thì tôi nói luôn.
Vừa nói xong cô ta để lên bàn làm việc của tôi một chiếc kẹp áo, rồi nói tiếp:
- Tôi chỉ là nhờ cô đưa món đồ này cho anh Huy giùm tôi, hôm bữa anh ấy để quên ở nhà tôi.
Cô ta nói với giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lên mặt với cô. Gia Hân có chút sững người nhưng cũng mau chóng bình tĩnh đáp lại cùng với nụ cười chuẩn mực:
- Chồng tôi đúng thật là bất cẩn, nhưng cô không trả lại cũng được, ở nhà còn rất nhiều, hơn nữa anh ấy không thích sài lại đồ cũ đã bị người khác đυ.ng vào. Nhưng cũng phải cảm ơn cô, chắc là phải mất công cô tìm kiếm lắm nhỉ, đã vậy còn cất công đưa đến tận chỗ tôi trả. Ừ mà nếu cô rảnh vậy sao không đến tận công ty chồng tôi mà trực tiếp trả cho anh ấy luôn, có phải tiện hơn không.
Bảo Vy nghe Gia Hân nói thế thì cũng hiểu ra cô đang ám chỉ mình chỉ là người yêu cũ của anh mặt liền đổi sắc, hơn nữa trong câu nói của Gia Hân lại đầy ý châm chọc cô ta là tiểu tam không những không che dấu mà còn cố tình làm lộ ra, kɧıêυ ҡɧí©ɧ chính thất là cô. Người cuối cùng mất mặt hơn lại là cô ta. Sau đó vì quá tức giận mà chẳng thể nói được gì nên Bảo Vy cũng bỏ đi luôn.
Cô ta cố tình đến để lên mặt với cô đây mà, nhưng không ngờ người phải tức giận đi về lại là cô ta, đúng là gậy ông đập lưng ông. Tuy cô là người làm cô ta phải tức giận quay về, mục đích của cô ta đến đây làm cô tức giận không thành công nhưng chuyện đó cũng đã tác động đến cô, làm cô có chút buồn, có chút đau xót.
Quỳnh Lam thấy Gia Hân làm cho con nhỏ kia tức giận bỏ đi thì cũng giơ ngón cái lên với cô, ý là cho cô 1 like, vui vẻ đến chỗ cô hóng chuyện. Nhưng chị cũng rất tức giận, chị mà là cô thì con nhỏ Bảo Vy đó không chỉ bình an rời đi như vậy đâu, Gia Hân vẫn là quá hiền, chị còn chửi cả chồng của cô nhưng thấy được nét mặt buồn của cô thì cũng không nói nữa. Thấy Gia Hân như vậy, thế là chị liền đổi chủ đề muốn rủ cô với vài đồng nghiệp nữa tối nay đi uống rượu. Cô thắc mắc sao hôm nay chị ấy lại dám rủ cô đi uống rượu bộ chị không sợ chồng à.
Quỳnh Lam rất được Minh Quân ( chồng Quỳnh Lam) cưng chiều nhưng anh ấy lại rất gắt gao trong việc chị ấy uống rượu. Vì có một lần, Quỳnh Lam cùng chồng cãi nhau thế là chị ấy rủ Gia Hân đi uống rượu giải sầu, Quỳnh Lam uống rượu vào thì kinh khủng lắm, quậy phá lung tung, xui sao lúc đang say hai người bọn cô gặp ngay người yêu cũ của Quỳnh Lam. Hắn ta vẫn còn thích Quỳnh Lam, thấy Lam say thế là hắn ta thừa cơ hội ôm lấy chị, Gia Hân thì bất ngờ không biết làm sao còn chị ấy thì say như chết ai làm gì cũng chẳng quan tâm.
Đúng lúc đó Minh Quân đến thì bắt gặp thấy cảnh này tức giận vô cùng, tiến nhanh tới kéo Quỳnh Lam lại ôm vào lòng, kiểm tra thấy chị ấy không bị sao, sau đó giao người con gái đang say bí tỉ đó lại cho Gia Hân, còn mình thì đi đến đánh tên kia quá trời, tên kia vì quá bất ngờ mà không kịp trở tay bị đánh bầm dập. Đánh xong thì anh đến bế bổng Quỳnh Lam lên, dặn Gia Hân tự bắt taxi về, còn Minh Quân thì đưa Quỳnh Lam lên xe về nhà. Không biết về nhà anh làm gì chị mà cả tuần đó không thấy chị ấy đi làm. Mãi đến một tuần sau Quỳnh Lam mới đi làm lại,thì kể cho cô, đêm đó anh hành chị suốt đêm rồi giận cả tuần mới vừa làm lành.
Chị ấy sợ lắm rồi từ hôm đó trở đi đâu dám đi uống rượu nữa. Còn Gia Hân cũng sợ anh Quân luôn, hôm đó anh thật đáng sợ. Tên kia bị anh đánh nhừ tử, mặt mũi toàn là máu, bất tỉnh nhân sự luôn. Nói chung cảnh tưởng hôm đó ghê lắm, nhớ lại cô còn thấy sợ.
Thế mà hôm nay không biết thế lực nào hôm nay chị ấy lại có can đảm rủ cô đi uống rượu. Nhưng thôi kệ đằng nào hôm nay Gia Hân cũng buồn đi uống rượu cho bớt buồn, chắc miễn sao Quỳnh Lam chị ấy không uống say quá là được. Nên cô cũng đồng ý đi với chị.
Giờ tan làm, Gia Hân cùng Quỳnh Lam và vài người đồng nghiệp rủ nhau đi uống rượu có tất cả 5 người, Gia Hân là nhỏ tuổi nhất, hình như ai cũng có chuyện buồn. Đến một quán rượu khá sang trọng vì ai cũng khá giả cả, hơn nữa hôm nay Lam tuyên bố sẽ bao trọn. Mọi người vào một căn phòng do Quỳnh Lam đã đặt trước. Gọi vài món và vài chai rượu mọi người bắt đầu kể chuyện của mình rồi uống rượu.
Ai cũng có chuyện buồn, chị Mỹ thì mới vừa chia tay với bạn trai, chị Tâm thì đang buồn rầu vì chuyện tiền bạc. Chị Mai thì lo về con cái, còn Quỳnh Lam cũng mới cãi nhau với chồng. Trời đất chị ấy lại cãi nhau với anh Quân nên mới rủ cô đi uống rượu, cô bất giác quay sang xem tình hình chị ấy thế nào, thì thấy chị ấy rất bình thường không có dấu hiệu giống lần trước làm cô cũng bớt lo.
Cô lại tiếp tục ngồi nghe mấy chị ấy nói về câu chuyện của mình, còn cô thì chẳng nói gì cả. Một lúc sau mọi người cũng bắt đầu say, cả cô cũng thế, chai rượu hết vứt dưới sàn cũng phải bốn năm chai rồi. Bỗng chị Lam bật khóc, cô tuy say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, chị ấy hôm nay thật lạ, cô chưa từng thấy chị ấy khóc nhưng hồi này chị có kể là việc chị nghi ngờ anh Quân có người khác, cô tuy không tin lắm nhưng không biết chuyện hai vợ chồng chị thế nào nên cũng không biết an ủi ra sao. Nhưng cô tin vào chị, chị Lam thật ra rất chính chắn, chị ấy sẽ không ghen lung tung khi không có chứng cứ nhưng có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng theo cô biết thì Minh Quân anh ấy cũng không phải là người như vậy. Tuy nhiên không thể nói trước điều gì, con người chúng ta cũng rất dễ thay đổi.
Mấy chị đồng nghiệp kia nghe chị Lam khóc không dỗ được thế là cũng khóc theo, Gia Hân cũng thế, đôi khi khóc sẽ làm cho chúng ta thoải mái hơn. Hôm nay cô cũng quyết chơi lớn, uống thật say cho quên hết những chuyện buồn. Mọi người thường nói phụ nữ khó hiểu, dễ giận nhưng đó là do bạn không kiên nhẫn tìm hiểu cũng như quan tâm đến họ thật lòng thôi. Thế là năm người vừa uống rượu vừa khóc, đến khi đã quá say và mệt rồi nằm gục lên nhau ngủ luôn.
Do là quán rượu nên sẽ mở từ chiều hôm trước tới sáng hôm sau luôn nên dù đã muộn rồi nhưng cũng không có nhân viên tới làm phiền. Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ kêu liên hồi hết điện thoại của cô đến của chị Lam, chị Tâm nhưng chẳng có ai bắt máy cả, mãi đến khi vì tiếng chuông nên chị Lam tỉnh dậy bực bội nhưng vẫn còn rất say mà nghe điện thoại, nhưng không phải của chị ấy mà là của cô:
- Alo, gọi gì mà gọi hoài vậy, không để cho người ta ngủ à.
- Cô là ai sao lại nghe điện thoại của Gia Hân. Cô ấy đâu?
- Tôi là bà nội của anh đây, còn Gia Hân ở đâu thì sao tôi biết, đừng có mà gọi nữa.
Sau đó chị cúp máy luôn.