Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 11: Ham muốn

Chúng ta không phải tình địch sao? – Mộng Lý Trường

Chương 11 – Ham muốn

Editor: Jena (wordpress jena và s1apihd.com miknao)

Việc chụp ảnh được Xà Sơn ấn định vào một ngày cuối tuần.

Sáng sớm chủ nhật, Mạnh Trì còn đang nằm mơ thì nghe tiếng gõ cửa liên tiếp không ngừng, khiến cậu không thể không tạm biệt Chu công, tỉnh dậy.

*Ở Trung Quốc, việc đi ngủ được gọi là "đánh cờ với Chu công"

Mở cửa phòng ra, Dương Tự Nhạc đã sẵn sàng chờ xuất phát, vẻ mặt tràn đầy sức sống.

"Cậu dậy sớm vậy?" Mạnh Trì ngáp một cái, "Hôm nay không phải đi học mà?"

"Đúng đó, hôm nay đi chụp ảnh, đừng nói anh quên rồi chứ?" Dương Tự Nhạc nhìn cậu vẫn còn buồn ngủ díu cả mắt lại, lập tức đưa tay đẩy cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt, "Mau lên đi anh, đừng đến trễ."

Mạnh Trì load một lúc mới nhớ ra hôm nay cần làm gì.

Nhìn Dương Tự Nhạc tích cực như thế, Mạnh Trì cũng đành phải lấy lại tinh thần.

Địa chỉ mà Xà Sơn gửi là một biệt thự cao tầng độc lập ở khu 1, cách xa nội thành, gần điểm du lịch nổi tiếng của Trạch Vu là ngõ đêm Lạc Hà, cho nên giá nhà ở đây so với trung tâm thành phố cũng không kém bao nhiêu, nhưng phong cảnh và không khí tốt hơn nhiều trong nội thành.

Mạnh Trì chở Dương Tự Nhạc lái xe hơn một tiếng mới đến nơi. Bởi vì lần đầu đến, không quen đường, vào đến khu dân cư vòng vòng hơn nửa ngày vẫn chưa tìm đúng địa chỉ, là Xà Sơn đi ra đón họ.

Chiếc Audi màu trắng trực tiếp chạy vào khu vườn bên trong dinh thự, còn chưa xuống xe Mạnh Trì đã ngửi thấy mùi hoa mang theo chút cảm giác lạnh lẽo trôi nổi trong gió, dường như thanh tẩy cho bầu không khí nơi đây.

Mở cửa xe nhìn rõ toàn sân, Dương Tự Nhạc nhỏ giọng "Oa" một tiếng.

Khu vườn đi kèm với tòa dinh thự này là một khu vườn thực sự.

Dây leo bên tường rậm rạp nở đầy hoa nhỏ màu hồng hay đỏ, thậm chí còn có một bộ phận dọc theo mặt tiền của tòa nhà leo lên ban công tầng hai, ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên đó, sương sớm hắt lên những ánh sáng vụn vặt, giống như một thác nước biển hoa. Mà hai gốc lê cao lớn trong vườn lại là một mảnh tuyết trắng, gió mát thổi tới chẳng khác nào mưa hoa bay tán loạn.

Trong tầm mắt, từng mảng tím đỏ đan xen lẫn nhau, đầy vườn xuân sắc.

"Đây là nhà anh sao?" Dương Tự Nhạc nhìn dinh thự xinh đẹp trước mắt, lại thầm nghĩ trong lòng, nhϊếp ảnh gia kiếm được nhiều tiền vậy á?

"Không phải, tôi cũng không phải người Trạch Vu, tôi mua nhà ở đây làm gì?" Xà Sơn nói, "Đây là nhà mẹ nó của bạn tôi, trước đây từng đến một lần rồi, tôi cảm thấy đẹp, nên mượn dùng."

Sao người này giống như đang chửi thề thế nhỉ?

Mạnh Trì oán thầm một câu, đi theo vào cửa.

Trang trí của tòa nhà khiêm tốn mà sang trọng, ngay cả phòng khách cũng trải thảm nhung mịn. Mạnh Trì không trực tiếp dẫm chân lên, tự giác tìm hai đôi dép lê dùng một lần trong tủ giày ở cửa chính.

"Chúng ta lên tầng chụp." Xà Sơn nói xong liền trực tiếp đi lên cầu thang xoắn ốc bên cạnh, dẫn bọn họ đi đến phòng khách tầng 2.

Thảm nhung hấp thụ hết âm thanh, một khi không ai mở miệng nói chuyện, trong phòng ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

Đợi đến khi họ vào phòng chụp ảnh tạm thời, có cửa sổ sát đất, càng không có một bóng người khác, chỉ có mấy chiếc đèn tạo hình khác nhau ở đó.

"Sao một người cũng không có?" Dương Tự Nhạc buột miệng hỏi.

Mạnh Trì cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao Dương Tự Nhạc từng nói qua, lần chụp ảnh này của Xà Sơn không chỉ cần một người mẫu.

"Hôm nay chụp Mạnh Trì, cần người khác làm gì?" Xà Sơn nói xong liền nhấc chân đi vào, lại như nhớ ra cái gì, quay đâu nói, "À, cũng không phải không có người khác, còn có một họa sĩ."

Dương Tự Nhạc ồ một tiếng.

Xà Sơn lại nhìn thoáng qua Mạnh Trì, cười nói: "Sợ cậu không được tự nhiên, tôi đặc biệt bảo không ai được đến, ngay cả trợ lý cũng không."

Mạnh Trì không cho là đúng: "Có gì mà không được tự nhiên? Cũng có phải lần đầu đâu. May mắn anh còn một chút lương tâm, không bắt tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên ngoài."

Mặc dù mùa xuân đã đến, nhưng nhiệt độ vẫn còn thấp. Hôm nay nếu mà chụp ở ngoài trời, Xà Sơn dù có mua tất cả các gói trà của quán Du Nhiên thì Mạnh Trì cũng phải... ừm, suy nghĩ lại mới đồng ý.

Xà Sơn cười hai tiếng, vừa cầm máy ảnh của mình bắt đầu nghịch ngợm vừa nói: "Cậu có thể thả lỏng chính là tốt nhất, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ảnh chụp."

Khi hắn điều chỉnh thiết bị, Mạnh Trì liền bắt đầu quan sát căn phòng này. Không gian rất lớn, gần như chiếm cứ toàn bộ tầng hai, có lẽ là hai phòng thông nhau trước sau mỗi hướng đều có một cửa, ở hướng nam còn có một cửa sổ sát đất rất lớn.

Trong phòng không có đặt bất kỳ đồ nội thất nào, lấy cửa sổ sát đất làm giới hạn, nơi gần cửa đặt thiết bị chụp ảnh, nửa còn lại đặt đồ dùng được phủ vải trắng, từ một góc khung gỗ lộ ra, cùng với màu sắc bên dưới, Mạnh Trì đoán phía dưới đều là tranh.

Mạnh Trì đoán họa sĩ mà Xà Sơn nói rất có thể là bạn của hắn.

Hơn nữa còn là một người đàn ông, bởi vì lúc thay giày cậu thấy trong tủ giày có hai đôi giày da nam.

Không bao lâu sau, cánh cửa dựa sát bên trong mở ra, Mạnh Trì liền biết họa sĩ này là ai.

"Sao anh lại ở đây?"

Nhìn thấy Úc Đình Chi đi từ một cánh cửa khác ra, tròng mắt Mạnh Trì suýt nữa rơi xuống đất, âm thanh cũng không thể khống chế được, bất giác nâng lên một chút.

Úc Đình Chi một chút cũng không ngoài ý muốn khi nhìn thấy cậu, bình thản trả lời: "Cậu vì sao ở đây thì tôi cũng vì thế ở đây."

Hả?

Đầu tiên là Mạnh Trì ngẩn người, chợt tầm mắt dời xuống, nhìn thấy màu và bút vẽ trong tay Úc Đình Chi, nhất thời hiểu được.

Úc Đình Chi chính là họa sĩ mà Xà Sơn nói.

"Ồ? Đình Chi, cậu tới rồi à." Xà Sơn đi đến, trong lúc nói chuyện tầm mắt quét qua quét lại trên mặt hai người họ, cuối cùng dừng trên mặt Mạnh Trì, "Hai người quen biết à."

Mạnh Trì ừ một tiếng.

Xà Sơn hơi nheo mắt lại, đoạn quay đầu hỏi Úc Đình Chi: "Làm sao mà quen thế?"

"Tông xe." Úc Đình Chi nói.

Xà Sơn dường như không tin nhíu mày, lại nhìn sang Mạnh Trì.

Mạnh Trì từ chối gật đầu.

"Tôi nói này Đình Chi, cậu lái xe ổn định như vậy mà còn có thể tông xe sao? Đừng nói là cố ý chứ!" Xà Sơn bỗng nhiên âm dương quái khí nói.

Mạnh Trì nghe được có hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh lực chú ý của cậu đã bị câu trả lời của Úc Đình Chi hấp dẫn.

"Cậu ấy tông tôi." Úc Đình Chi nói, "Tôi có cách nào trốn đâu."

Mạnh Trì: "..."

Mặc dù chuyện xảy ra đúng là như vậy, nhưng sao nghe cứ kỳ kỳ thế.

"Ha ha." Xà Sơn cười hai tiếng, nhếch khóe miệng nói, "Nói như vậy, hai người còn rất có duyên phận ha."

Là rất có duyên, chẳng qua là nghiệt duyên, Mạnh Trì nghĩ.

Dù sao cậu vừa mới có chút rung động với một người thì lại tông trúng xe tình địch, sau đấy phát hiện tình địch là một cao thủ không dễ đối phó.

"Nếu hai người đã quen biết, vậy thì càng dễ làm. Chúng ta chuẩn bị bắt đầu đi." Xà Sơn cầm máy ánh lui về sau hai bước, nâng cằm về phía Mạnh Trì: "Cậu có thể cởi được rồi."

Mạnh Trì: "..."

Nếu như họa sĩ vẽ trên người cậu đổi lại là người khác, bất kể là nam hay nữ, Mạnh Trì đều có thể giữ vững một trái tim bình thường không động đậy. Nhưng bây giờ người này lại là Úc Đình Chi.

Muốn cậu trần trụi trước mặt tình địch, trong lòng Mạnh Trì đúng là có chút xấu hổ.

"Bắt đầu rồi sao?" Dương Tự Nhạc đi dạo chạy đến, "Cởi ra ở đây sao, anh không có phòng thay đồ à?"

"Phòng thay đồ gì chứ, không phải đều là nam sao?" Xà Sơn thốt ra, nói xong không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Úc Đình Chi một cái, "Cậu cảm thấy thế nào?"

Hắn vừa hỏi, nhất thời mọi người ở đây đều dồn tầm mắt sang Úc Đình Chi.

Cảm giác quái dị trong lòng Mạnh Trì lại xuất hiện, chợt nghĩ đến việc là 1 bạn tốt, hằn là Xà Sơn biết khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của Úc Đình Chi.

Mặc dù thế, vẫn có rất nhiều vấn đề.

Dù sao chỉ cần Úc Đình Chi vẽ trên người cậu thì không tránh khỏi phải trần trụi đối mặt.

Mạnh Trì cũng không quá để ý việc cởi ở đâu, dù sao cởi ở đâu chả phải cởi. Cậu cũng không cảm thấy Úc Đình Chi sẽ để ý chuyện này, dù sao người học vẽ ai mà chả từng vẽ qua người khỏa thân chứ.

Cũng giống như trong mắt bác sĩ, ấy ấy chỉ là một cơ quan trên cơ thể; trong mắt họa sĩ, khỏa thân cũng chỉ là những đường nét và sự thay đổi sáng tối mà thôi.

Hiện tại, cậu - ở trong mắt Úc Đình Chi – chỉ là một tờ giấy vẽ.

Cũng may, cậu chú ý quản lý vóc dáng, làm một tờ giấy vẽ cũng không đến nỗi mất mặt trước tình địch.

"Cần vẽ ở đâu?" Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Mạnh Trì lại khôi phục thong dong, nói xong thì bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình.

"Vẫn chưa xác định," Tầm mắt Úc Đình Chi dừng trên người cậu, "Tôi phải xem qua mới biết được."

Mạnh Trì gật đầu, không do dự chút nào cởϊ qυầи áo trên người mình ra. Cậu đã sớm biết là phải cởi nên lúc sáng chỉ mặc một chiếc áo lông vũ cùng với một áo sơ mi đen, quần cũng chỉ mặc qυầи ɭóŧ và quần jeans.

Xà Sơn không nhìn cậu cởϊ qυầи áo mà đi chuẩn bị đạo cụ chụp ảnh khác, thuận tiện bảo Dương Tự Nhạc đi chỉnh điều hòa cao lên một chút, đừng khiến người mẫu chính bị đóng băng.

Cho nên nơi này chỉ còn lại Úc Đình Chi và Mạnh Trì.

Úc Đình Chi đứng một bên, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Mạnh Trì, nhìn quần áo che trên cơ thể theo động tác của cậu từng chút một mở rộng, rơi xuống, lộ ra da thịt màu lúa mạch nhàn nhạt của cậu.

Bất kể là so sánh tỷ lệ đầu – vai hay đầu – thân, Mạnh Trì đều được xếp vào tỷ lệ hoàn mỹ. Hơn nữa cậu còn cố ý tập luyện qua, cơ bắp nửa người trên tuy rằng không nảy nở nhưng là kiểu xinh đẹp có hình có dạng, không lộ vẻ yếu đuối, thậm chí còn mang lại cảm giác như thiếu niên, tràn ngập hơi thở thanh xuân không phù hợp với tuổi tác. Lại bởi vì làn da hơi có màu lúa mạch của cậu, xương cốt sắc bén, hai bên kết hợp liền có mị lực nam tính thành thục.

Khi cậu khom lưng cởϊ qυầи dài, Úc Đình Chi chú ý thắt lưng bên phải của cậu có một vết sẹo dài chừng một bàn tay, rộng chừng nửa ngón tay, từ xương hông đi lên đến xương sống cuối cùng bên phải, càng tăng thêm vài phần hoang dại.

Cứ thế vài giây trôi qua, toàn thân Mạnh Trì từ trên xuống dới chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ boxer màu trắng, cùng với một đôi tất màu trắng trên chân.

Mạnh Trì quay lưng về phía anh, gấp quần áo đặt trên ghế bên cạnh, ánh mắt Úc Đình Chi không thể tránh khỏi rơi vào bờ mông tròn trịa được bọc trong lớp vải trắng.

Cong vểnh, đầy đặn, thắt lưng còn có hai vệt hõm xuống đầy gợi cảm, yết hầu Úc Đình Chi khẽ trượt, ánh mắt hơi tối lại.

"Xem kỹ chưa?" Mạnh Trì xoay người đối diện với Úc Đình Chi. Tiêu điểm tầm mắt Úc Đình Chi vừa vặn rơi trúng nơi nhô lên giữa mảnh vải màu trắng.

Mạnh Trì nhìn thấy, trong lòng nhảy dựng lên, chẳng qua cậu vẫn giữ được bình tĩnh, không tạo thành bất kỳ phản ứng căng thẳng gì.

Đuôi mắt Úc Đình Chi híp lại một chút, chợt tự nhiên nâng tầm mắt lên, va phải ánh mắt của cậu.

Không biết có phải ảo giác của Mạnh Trì không, cậu cảm thấy cảm giác tồn tại của mình trong mắt Úc Đình Chi đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, phòng thủ tâm lý kiên cố mà cậu đã dựng sẵn hình như lại có chút lay động.

"Cậu đi pha một ấm trà đi." Nhìn cậu hai giây, Úc Đình Chi bỗng nói.

"?" Mạnh Trì ngẩn người, sao cậu lại cảm thấy như Úc Đình Chi đang đùa giỡn mình?

"Xà Sơn không nói với cậu sao? Chủ đề của cậu có liên quan đến trà." Úc Đình Chi đem tầm mắt đặt trên mặt Mạnh Trì, cố gắng bỏ qua từng mảng da thịt mật ong kia.

"Đúng," Thấy cậu cởi xong, Xà Sơn cầm một cái chăn mỏng màu xám xanh đi đến, "Quần đổi thành cái này."

Mạnh Trì ngẩn người, liếc mắt nhìn chăn một cái, sau đó lấy tay nhận, quấn chăn lên thắt lưng như khăn tắm.

Xà Sơn không nói gì, để cậu đi, sau đó nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, "Đã nghĩ xong phải vẽ thế nào chưa?"

Úc Đình Chi lắc đầu, xoay cọ vẽ trong tay, nhìn Mạnh Trì lộ ra vẻ suy tư.

Xà Sơn: "Vậy thì tìm cảm giác trước."

Nói xong Xà Sơn liền bảo Mạnh Trì đi đến bàn trà hắn vừa kêu Dương Tự Nhạc chuẩn bị: "Cậu cứ thả lỏng, miếng vải kia cũng tùy ý cậu, thích khoác lên cũng được, tôi sẽ tìm cảm giác."

Mạnh Trì gật đầu, cũng lười cởi "tạp dề" ra, cứ thế trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu pha trà.

Mặc quần áo pha trà cùng với không mặc quần áo pha trà đối với Mạnh Trì mà nói đều không có gì khác nhau, cậu bình tâm lặng khí ngồi trước bàn trà, chung quanh hết thảy đều như xa vời, trước mắt Mạnh Trì chỉ còn một ấm trà này.

Xà Sơn vốn còn cầm máy quay, chụp hai tấm cũng ngừng lại, đứng bên cạnh Úc Đình Chi, cùng anh lẳng lặng ngắm Mạnh Trì pha trà.

Lúc Mạnh Trì pha trà, khí chất cả người cậu đều thu vén lại, mặc dù cậu không mặc quần áo, nhưng cũng không có chút sự phù phiếm dung tục nào. Ngược lại làm cho loại khí chất kỳ diệu trên người cậu hình thành sự tương phản với trà nghệ lắng đọng, tạo thành một cảnh giới càng hấp dẫn hơn, một khi đặt ánh mắt lên đó thì rất khó để dời đi.

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên ngưng đọng lại, chỉ có hệ thống sưởi ấm tản ra một tầng sóng nhiệt mỏng manh.

Đợi đến khi hương trà phiêu tán, Mạnh Trì dừng động tác nhìn sang bọn họ, cọ vẽ xoay trên tay Úc Đình Chi bỗng dưng dừng lại.

Xà Sơn hỏi: "Lần này có ý tưởng gì không?"

Úc Đình Chi: "Không có."

"Vẫn chưa có?" Xà Sơn có chút bất đắc dĩ, "Vậy cậu nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy là đang nghĩ cái gì đấy?"

Tầm mắt Úc Đình Chi từ tấm vải màu xanh xám đang nửa che nửa đậy thắt lưng của Mạnh Trì, từ từ di chuyển lên, lướt qua làn khói trắng lượn lờ, dừng tại khuôn mặt đang cười mỉm của Mạnh Trì.

Một lúc sau, anh nói: "Anh nói đúng, cậu ấy thực sự khiến mọi người rất có ham muốn."

Nói xong câu đó, Úc Đình Chi bỗng nhiên xoay người rời đi.

"Cậu đi đâu đấy?" Xà Sơn hỏi.

Úc Đình Chi cũng không quay đầu lại, đáp: "Đi bình tĩnh một chút."

Xà Sơn à một tiếng, chợt sửng sốt.

Bình cái gì tĩnh?

Đến khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy Úc Đình Chi đi vào phòng vệ sinh, bỗng nhiên hắn hiểu Úc Đình Chi muốn bình tĩnh cái gì.

Mẹ kiếp.

-

Tác giả có lời muốn nói: Thầy Úc hơi ừ một cái tỏ vẻ tôn trọng.

Hết chương 11.