Giang Nhung Nhung không biết mình đã bị người trước mặt nhìn thấy hết, còn vùi đầu ăn cơm, Cố Ngạn Thành nhìn nhũ thịt trắng nõn của cô, quầng vυ' như ẩn như hiện, người đàn ông lại nghĩ đến Thỏ Thỏ, nếu Thỏ Thỏ bồi mình ăn cơm có lẽ cũng sẽ như vậy. Nghĩ đến đây, Cố Ngạn Thành lại ảo tưởng đến việc nửa người mình để lộ cho Thỏ Thỏ nhìn thấy, trong đầu bất tri bất giác đổi thành dáng vẻ của con dâu, người đàn ông nhịn không được mà tê dại cả da đầu.
Lúc này, chị Quế vừa đem điểm tâm lên thì có ý tốt nhắc nhở Giang Nhung Nhung: “Cô chủ, đai lưng của cô rớt rồi…..”
“A ừm…. Cảm ơn….” Giang Nhung Nhung thật sự rất khẩn trương, căn bản không chú ý đến chuyện này, cô vội vàng kéo đai lưng của mình lại, nhưng vẫn không thể ngồi yên được, cô sợ mình thất lễ trước mặt hắn. Cô muốn đi lên lầu trước, đúng lúc này thì điện thoại vang lên, cô cũng lấy điều này làm cái cớ, cùng người đàn ông nói một tiếng, sau đó lau miệng đi lên lầu nghe điện thoại.
Nhìn thấy con dâu rời đi, Cố Ngạn Thành thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm lý hắn thật sự không được, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nhất thời hắn nghĩ không ra, người đàn ông cũng vô cảm ngồi ăn cơm, sau đó dứt khoát lấy laptop ra, đặt gần cửa sổ sát đất và xem bản đồ thiết kế.
Từ trước đến nay Cố Ngạn Thành là người mê công việc, nhưng hiện tại hắn lại không có tâm trạng, hắn cảm thấy mình không thể tập trung nổi. Vừa ngẩng đầu hắn liền nhìn thấy đôi dép lê hình con thỏ màu hồng nhạt của con dâu, cô đang đứng gần hành lang nghe điện thoại, bởi vì kính cách âm có hiệu quả quá tốt, nên người đàn ông không nghe rõ cô đang nói gì, nhưng đôi mắt hắn vẫn không tự chủ được mà nhìn dáng người mảnh khảnh của cô.
Bên ngoài gió thổi nhẹ, bầu trời đang còn ánh nắng hoàng hôn, cảnh sắc bên ngoài đã nhuộm đỏ, nhưng người phụ nữ đứng cạnh cửa sổ vẫn thấy rõ được mái tóc đen óng, để lộ ra làn da trắng như tuyết, người đàn ông thấy hơi xúc động, nghĩ đến cảnh hắn dùng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh đó…. Nhưng mà rất nhanh, người đàn ông đã nhận ra suy nghĩ của mình điên rồ đến mức nào, hắn vội vàng dừng suy nghĩ này lại, hắn chật vật quay về thư phòng của mình.
Bắt đầu từ lúc đó, người đàn ông đã thấy được có chuyện gì đó không đúng, nghi ngờ trong lòng cũng nhiều hơn. Sau khi hắn tập chung làm xong việc, Cố Ngạn Thành lại giống như trước kia, lấy điện thoại ra click vào ảnh chân dung của Thỏ Thỏ, không ngừng nhìn vào khung chat, hình như người đàn ông đang tìm hình ảnh, lúc này Thỏ Thỏ bớt thời gian nhắn tin đến.
【 Dưa leo ~ anh tăng ca xong rồi ạ? Em rất nhớ anh nha ~】
Thấy tin nhắn đối phương gửi đến, trong lòng người đàn ông nhịn không được mà vui vẻ, nhưng trong đầu lại hiện lên dáng người của con dâu, còn có hình ảnh lúc ăn cơm, hắn nhịn không được mà nhíu mày.
【 Thế đêm nay em có gửi bức ảnh gì cho anh xem không? 】