*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Hoài Hiên cũng không hài lòng về việc đính hôn với Cố Liên – Cố Ngẫu rất rõ điều này.
Vậy nên trước khi tới đây Cố Ngẫu đã chuẩn bị tâm lý mình sẽ bị đối xử lạnh nhạt, cũng cảm thấy so với sự sợ hãi do bị biếи ŧɦái theo dõi thì bị đối xử lạnh nhạt chẳng đáng kể chút nào.
Ít nhất là đã từng… thật lâu thật lâu trước đây, “bị cho ra rìa” và “bị chán ghét” là chuyện thường ngày với Cố Ngẫu, thậm chí còn không phải là bóng ma.
Có lẽ biểu hiện của Cố Liên quá khác biệt với quá khứ, tầm mắt của Giản Hoài Hiên dừng trên người Cố Ngẫu thêm vài giây, cũng hỏi một câu khác thường: “Cô bị ốm à?”
Chiếc khẩu trang dùng một lần màu đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Cố Ngẫu, vô cùng dễ thấy.
Cố Ngẫu không dám bịa mấy lý do linh tinh như mình bị cảm nên cần phải đeo khẩu trang các thứ, dựa theo cách nói của Cố Thành Thu, cô tới để chăm sóc người ta… mặc dù bên này đầy đủ bác sĩ trợ lý, hiển nhiên không cần cô làm gì cả nhưng nếu Giản Hoài Hiên chán ghét Cố Liên tới mức nhìn cũng không muốn nhìn thì vừa nghe cô nói bị cảm sẽ dùng cớ này để cô cút đi… bảo cô về nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì làm sao bây giờ?
Vì thế Cố Ngẫu tìm một lý do không đau không ngứa: “Trời nóng, nổi mụn.” Nói rồi còn định kéo khẩu trang lên trên theo thói quen.
Đây không phải là phản ứng bình thường của Cố Liên, nhưng Giản Hoài Hiên cũng không thể hiện sự ngạc nhiên của mình ra ngoài mà hỏi trợ lý Dịch: “Tiểu An đâu?”
Trợ lý Dịch: “Tiểu An đưa Ca Ca ra ngoài đi dạo rồi ạ.”
Cơ thể Cố Ngẫu bất giác hơi cứng đờ.
Cố Thành Thu cũng từng nhắc tới “Ca Ca”… là một con Golden Retriever* do Giản Hoài Hiên nuôi.
*Golden Retriever:Chuyện này không có vấn đề, vấn đề là Cố Ngẫu sợ chó, vô cùng vô cùng sợ.
Nhưng đây không phải là điểm chết người, điểm chết người là Cố Liên ghét chó, nhưng cô ta lại cố ý nói mình thích chó vì muốn có đề tài chung để nói chuyện với Giản Hoài Hiên. Lúc Cố Thành Thu nói điều này qua điện thoại, Cố Ngẫu thật sự muốn túm Cố Liên không biết bây giờ đang trốn ở đâu về để cạy đầu cô ta ra xem bên trong chứa những gì.
Không khỏi bị dọa sợ vì lát nữa sẽ nhìn thấy Ca Ca, Cố Ngẫu vừa nhận được số điện thoại của trợ lý Dịch thì lập tức lấy cớ sắp xếp hành lý, lên lầu về phòng.
Đây là căn phòng Cố Liên ở khi thi thoảng đến đây, vậy nên đầy đủ mọi vật dụng của Cố Liên như khăn lông, bàn chải đánh răng, quần áo.
Cố Ngẫu nhìn khắp nơi, phát hiện đồ đạc cũng không nhiều lắm, thế là cô ra tay nhét hết đồ đạc của Cố Liên vào ngăn tủ trong tủ quần áo, sau đó mới lấy mấy bộ quần áo trong vali của mình ra đặt vào chỗ trống trong góc, rồi lại đặt khăn bông, cốc và máy tính, tablet của mình ở nơi dễ lấy nhất.
Cái cuối cùng là quan trọng nhất…
Cố Ngẫu lấy chiếc gối ôm hình đầu mèo mình yêu quý nhất ra đặt lên giường.
Chiếc gối ôm đầu mèo màu đen mềm như bông có đường kính không quá 60cm, mắt, mũi, miệng và râu được thêu tay, nhìn có hơi cũ nhưng nếu không có món đồ này, chất lượng giấc ngủ của Cố Ngẫu sẽ kém đi nhiều.
Sau khi dọn dẹp qua, Cố Ngẫu cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa, năm phút sau cô lại quấn khăn tắm đi ra rồi cầm theo điện thoại đi vào, dò một loạt chai lọ vại bình bên trong phòng tắm mới phân biệt được cái nào là sữa tắm, cái nào là dầu gội.
Tắm rửa xong đi ra ngoài, Cố Ngẫu ỷ vào việc trời không lạnh nên không thèm sấy tóc mà đi ngủ luôn.
Từ 3 giờ chiều ngày hôm qua đến giờ cô vẫn chưa hề chợp mắt, trên đường tới đây cũng không dám chợp mắt, cuối cùng cũng tới nơi cần tới, tuy rằng hoàn cảnh xa lạ nhưng lại mang cho cô cảm giác an toàn, khiến cô có thể ngủ một giấc tới tận giữa trưa.
Buổi trưa có người gọi cô xuống tầng ăn cơm, Cố Ngẫu bò dậy như u hồn, trong lúc ý thức mơ màng còn không quên cầm lấy khẩu trang trên tủ đầu giường đeo vào cẩn thận rồi mới đi mở cửa.
Ngoài cửa là một chàng trai mặc áo thun quần dài xa lạ, để đầu đinh nhưng khí chất lại vô cùng nhu hòa, tính tình cũng dịu dàng, phát hiện đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Cố Ngẫu, người nọ lập tức xin lỗi: “Ngại quá, làm phiền đến giấc ngủ của cô rồi, tôi là Tiểu An, trợ lý sinh hoạt của anh Giản, cơm trưa đã nấu xong, anh Giản bảo tôi lên gọi cô xuống ăn cơm.”
Tính cách của Cố Ngẫu vô cùng cực đoan, cực đoan theo hướng tốt hay theo hướng xấu thì phải dựa vào thái độ của đối phương.
Nếu đối phương là kẻ đáng ghét thì cô có thể hung dữ tới mức khiến người ta cảm thấy cô bị điên rồi, nếu đối phương lạnh nhạt với cô thì cô cũng sẽ cư xử lạnh nhạt như thế, nhưng nếu đối phương dịu dàng, ví dụ như một người xa lạ như Tiểu An, thì phản ứng đầu tiên của cô là luống cuống tay chân.
Vài giây sau cô mới chậm chạp nói: “Tôi không đói, mọi người không cần quan tâm đến tôi.”
Cố Ngẫu cố gắng để giọng điệu của mình lễ phép nhất có thể.
Giọng điệu của Tiểu An càng thêm nhu hòa, như đang dỗ dành một cô em gái không nghe lời trong nhà: “Không ăn cơm đúng giờ sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Giọng điệu quá mức dịu dàng khiến Cố Ngẫu suýt nữa không nói nên lời, khi mở miệng lần nữa, cô thậm chí còn có cảm giác linh hồn mình đã rời khỏi cơ thể, có ảo giác đang đứng bên cạnh nghe bản thân nói chuyện: “Xin lỗi, tôi không muốn ăn. Tối qua tối không ngủ, tôi không ngủ đủ giấc sẽ không có khẩu vị, ăn không vào.”
Ôi, thế mà còn run giọng. Khi Cố Ngẫu phát hiện điều này thì cô chỉ muốn ngậm miệng ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nói cho hết.
“Vậy sao?” Tiểu An cũng không ép Cố Ngẫu mà hỏi cô: “Vậy cô ngủ đến khoảng mấy giờ? Tôi bảo dì Lý làm vài món khác, gần đến giờ sẽ hâm nóng lại cho cô.”
Cố Ngẫu không muốn làm phiền người ta, nhưng lại không dám từ chối thẳng ý tốt của đối phương, cô trầm mặc một lúc lâu mới trả lời: “Ba giờ.”
Cuối cùng cũng đóng cửa lại, Cố Ngẫu tháo khẩu trang rồi ập xuống giường như vừa đánh xong một trận chiến, mệt mỏi cọ cọ vào chiếc gối ôm đầu mèo của mình.
Nhắm mắt lại, cảnh tượng vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu, mới đầu cô cũng chỉ cảm thấy mình ngay cả nói chuyện còn run rẩy thật sự mẹ nó quá mất mặt, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy bản thân đâu đâu cũng có vấn đề, đâu đâu cũng xấu xí, chỉ ước gì có thể tìm được một chai thuốc câm để sau này mình khỏi nói luôn.
Những suy nghĩ lung tung rối loạn ngập tràn não bộ, thậm chí Cố Ngẫu còn không biết cuối cùng mình có ngủ hay không, đợi tới khi cô lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên nhìn thì đã 2 giờ 30 phút chiều.
Nếu muốn dùng cơm thì đương nhiên phải cởi khẩu trang, Cố Ngẫu dậy rồi dành nửa tiếng để trang điểm một lần nữa, phủ mấy lớp kem che khuyết điểm để che vết bớt đi rồi mới dám đi dép lê xuống tầng.
Đúng như lời Tiểu An nói, cậu ấy đã hâm nóng thức ăn cho cô và đặt ngay trên bàn.
Là một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc, ăn kèm với dưa góp ngon miệng.
Cố Ngẫu cũng không kén ăn, ngồi xuống bàn, đang định dùng bữa thì cô cảm giác cẳng chân bị thứ gì đó có lông xù xù cọ cọ.
Liên tưởng đến sinh vật duy nhất có lông xù trong nhà, cả cơ thể của Cố Ngẫu cương cứng thành cục đá.
Chó chó chó chó chó!!!!!
Nội tâm Cố Ngẫu phát ra âm thanh gào thét đủ để chọc thủng trời cao, nhưng ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả động tác tay hơi khựng lại và cái thoáng nhăn mày cũng như là vì cảm thấy không hài lòng về món ăn trước mặt chứ không phải là vì sợ hãi khi bị một chú chó cọ vào chân.
Cố Ngẫu cứ cứng đờ như vậy, Ca Ca thì như ăn vạ bên chân Cố Ngẫu, không những không đi mà còn bò đến mu bàn chân của Cố Ngẫu.
Trọng lượng ấm áp khiến Cố Ngẫu cảm thấy linh hồn của mình đã đăng xuất khỏi cơ thể, thể xác trống rỗng chỉ còn lại mấy chữ to đùng…
Mình • bay • màu • rồi •!
“Ca Ca.” Một tiếng gọi nhẹ như thể phúc phần trời ban, chú chó Golden lập tức đứng lên, nhấc chân đi đến bên cạnh chủ nhân của nó.
Cố Ngẫu quay cái cổ có hơi cứng đờ nhìn qua thì thấy Giản Hoài Hiên đang tháo bao tay anh đang đeo ra, xoa xoa đầu và cổ của Ca Ca, Ca Ca thoải mái tới mức ngẩng cao đầu, hai mắt híp lại.
Hồn phách bay ra ngoài của Cố Ngẫu đã quay về hơn phân nửa, cô dịch chuyển tầm mắt, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Giản Hoài Hiên đang nhìn về phía cô.
Vẫn là ánh mắt lạnh thấu tim gan như cũ, nhưng có chó lớn trước mắt, tất cả mọi chuyện đều là mây bay, Cố Ngẫu đã không còn khả năng suy nghĩ xem mình muốn làm gì, nên làm gì, cô chỉ muốn nhanh chóng rời xa phòng khách, rời xa Ca Ca, đi đâu cũng được.
Giản Hoài Hiên dịch chuyển tầm mắt, anh nhìn qua chén cháo trứng vịt bắc thảo thịt nạc vẫn chưa được đυ.ng qua trên bàn, nói một câu: “Cháo do Tiểu An nấu, tôi quên không nói với cậu ấy rằng cô không thích ăn trứng vịt bắc thảo.”
Cố Ngẫu ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra Cố Liên không thích ăn trứng vịt bắc thảo, đương nhiên cô cũng sẽ không cảm thấy lạ vì sao Giản Hoài Hiên rõ ràng không thích Cố Liên nhưng lại nhớ rõ khẩu vị của cô ta như vậy, bởi vì cô biết tính cách của Cố Liên.
Cố Liên đã bị mấy người Cố Thành Thu chiều hư từ lâu, cô ta chưa bao giờ để ý tới sở thích của người khác nhưng lại ước cả thế giới có thể biết được sở thích của cô ta, cả thế giới đồng tình với cô ta, chỉ cần đυ.ng nhẹ vào những việc cô ta kiêng kỵ thì cô ta chỉ hận không thể chộp từng người tới bắn chết.
Suy nghĩ của Cố Ngẫu bắt đầu bay xa để khiến mình di dời lực chú ý với Ca Ca, nhưng đáng tiếc là không hiệu quả cho lắm.
Đúng lúc này, Giản Hoài Hiên lại nói: “Dì Lý lên lầu phơi quần áo rồi, muốn ăn gì thì cô có thể gọi dì ấy xuống nấu cho cô. Hoặc là cô tự nấu cũng được, tôi nhớ cô từng nói cô biết nấu ăn.”
Cố Ngẫu: Không, Cố Liên làm gì biết nấu ăn.
Nhưng Cố Ngẫu vẫn “Ừm” một tiếng, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Sau khi tiến vào phòng bếp, cô nhanh chóng đóng cửa phòng bếp lại.
Tiểu An ôm quần áo vừa ủi xong đi ra từ một căn phòng gần đó, có hơi không biết phải làm sao: “Anh Giản, rõ ràng là anh bảo dì Lý nấu chén cháo kia mà.”
Giản Hoài Hiên cúi đầu nhìn Ca Ca bên chân, dùng câu trần thuật nói với Tiểu An sau lưng: “Là cậu nấu.”
Cố Liên sẽ không nổi giận ngay trước mặt anh, nhưng sau lưng nhất định sẽ trách mắng người nấu cháo cho cô ta, dì Lý đã nhiều tuổi, cái nồi này nên để Tiểu An đội vẫn tốt hơn.
Tiểu An đành phải trợn mắt nói dối cùng ông chủ của mình, nhưng cậu ấy vẫn không hiểu: “Anh đang cố ý làm khó dễ cô Cố sao?”
Giản Hoài Hiên: “Ừm.”
Cố ý, nghe vô cùng nhàm chán.
Không còn cách nào khác, ai bảo bây giờ anh chỉ là một kẻ tàn tật không thể đi lại được chứ.
Nhàm chán một chút thì đã sao.
Giản Hoài Hiên rũ mắt, đôi mắt lạnh nhạt sẽ chỉ có một chút độ ấm như vậy khi nhìn Ca Ca.
Trong phòng bếp, Cố Ngẫu tự tay nấu cho mình một phần cơm rang trứng.
Khi dùng muôi để đảo những hạt cơm bọc trong lớp trứng, Cố Ngẫu ngẫm nghĩ lại một lượt tất cả những sở thích và thói quen của Cố Liên mà cô có thể nhớ cho sau này đỡ quên, đồng thời liệt kê những đồ vật mình còn thiếu.
Lần này cô vội vàng tới đây, mặc dù mang theo không ít đồ nhưng cũng có thứ cô không mang theo, ví dụ như thùng đồ ăn vặt và đồ uống siêu to khổng lồ kia của cô… không có Lays và CocaCola thì cuộc sống này còn gì là vui vẻ nữa.
Rang cơm xong, trước khi Cố Ngẫu rời khỏi phòng bếp còn cẩn thận đẩy cửa ra quan sát tình hình trong phòng khách, đề phòng vừa ra ngoài đã nhìn thấy Ca Ca.
Nhưng số phận đúng là khốn nạn, bạn càng lo lắng về chuyện gì thì chuyện đó càng có khả năng xảy ra.
Ca Ca ngồi ngay ngắn sau cánh cửa, hiền lành ngẩng đầu chó lên nhìn đôi mắt đầy nỗi sợ hãi của Cố Ngẫu.
Cố Ngẫu bình tĩnh ung dung khép cửa phòng bếp lại, đôi tay run rẩy đi tìm chiếc ghế đẩu nhỏ bình thường dì Lý ngồi để nhặt rau, quyết định sẽ ngồi ăn cơm trong phòng bếp ngay lần đầu tiên tới đây.
Cô còn chưa ngồi xuống ghế thì ngoài kia lại truyền đến giọng của Giản Hoài Hiên: “Ca Ca.”
Tiếp đó là tiếng móng vuốt cọ trên mặt đất xa dần.
Cố Ngẫu lập tức cất ghế đẩu đi, bưng cơm rang trứng chạy ra khỏi phòng bếp, nhanh chóng bước về phía cầu thang như đang chạy trốn.
“Cố Liên?”
Giọng của Giản Hoài Hiên truyền tới, Cố Ngẫu phanh gấp lại, sau khi đứng vững thì điều chỉnh hơi thở, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất dẫn ra sân.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, Giản Hoài Hiên ngồi trên xe lăn, anh tiện tay ném quả bóng ra xa, Ca Ca lập tức chạy theo quả bóng.
Bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ họng của Cố Ngẫu cũng tiêu tán theo bóng dáng xa dần của Ca Ca.
“Về phòng à?” Giọng nói của Giản Hoài Hiên kéo lực chú ý của Cố Ngẫu về.
Cố Ngẫu gật gật đầu: “Về phòng mở điều hòa.”
Mặc dù Cố Ngẫu không sợ nóng, mùa hè cũng rất ít khi bật điều hòa, nhưng cô chỉ muốn tìm một cái cớ để về phòng dùng cơm, đỡ phải ngồi ở phòng khách vừa ăn cơm vừa phải đề phòng Ca Ca, cô sợ còn chưa ăn cơm xong thì đã đau dạ dày trước rồi.
Nói rồi Cố Ngẫu phát hiện Ca Ca đã ngậm quả bóng chạy về, nếu còn không chạy đi thì chỉ sợ cô sẽ phải biểu diễn một màn quỳ xuống ngay tại chỗ ngay trước mặt Giản Hoài Hiên.
“Tôi lên trước.” Cố Ngẫu xoay người lên tầng.
Sau lưng lại truyền đến giọng nói của Giản Hoài Hiên: “Trước đây cô từng nói muốn dắt chó đi dạo giúp tôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Trước có biếи ŧɦái, sau có Ca Ca, cuộc sống gian nan quá *cắn móng tay*.