16.
Tôi không chậm trễ một phút đồng hồ nào, lập tức tiến hành giám định mấy vật chứng Khả Hân mang về.
Mặc dù bẫy lợn rừng đã được rửa sạch, nhưng dưới sự kiểm tra của thuốc thử Luminol*, dấu vết không thể che giấu. Tôi đã trích xuất ba dấu vân tay máu đầy đủ trên nó. Qua xét nghiệm, vết máu nhỏ trên bẫy lợn rừng là máu người, hơn nữa hoàn toàn trùng khớp với nhóm máu của Vương Tử Hiên, trên cơ bản có thể nhận định đây chính là công cụ được đặt tại hiện trường vụ án mạng Vương Tử Hiên khiến cậu ta bị thương nặng.
(*) Khi xịt luminol lên bề mặt khả nghi, tắt điện và đóng kín cửa sổ, bề mặt dính máu sẽ phát ra ánh sáng xanh dương ngả xanh lá trong khoảng 30 giây.
Trong số bốn đôi giày thể thao thu thập được từ nhà họ Trần, có ba đôi nữ, một đôi nam, đều được rửa sạch sẽ, nhưng đế giày vẫn còn một chút vết bẩn và bùn đất. Tôi cẩn thận cạo lớp bùn đất đó bằng dao, đặt nó vào những ống nghiệm riêng biệt rồi dán hình ảnh chiếc giày tương ứng trên mỗi chiếc ống nghiệm để tránh nhầm lẫn. Việc tách và kiểm tra các loại đất này mất ít nhất hai mươi tư giờ.
Ngoại trừ một cái lỗ hổng nho nhỏ ra, sợi dây chuyền rỉ sét loang lổ kia hoàn toàn phù hợp với mặt dây chuyền trong tay Vương Tử Hiên.
Tâm trạng của tôi rất buồn bã, loại cảm xúc này chưa từng có. Đáng lẽ ra vụ án sắp rõ ràng, hẳn là tôi nên vui mừng mới đúng, nhưng cho dù như thế nào đi nữa tôi vẫn không vui nổi. Chuyện quái gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi thông cảm với kẻ gϊếŧ người sao? Đây là một xu hướng nguy hiểm và phải được uốn nắn kịp thời.
Tôi cầm điện thoại báo cáo kết quả giám định với Thẩm Thứ, giọng điệu của anh ấy ở đầu kia rất bình tĩnh nói: "Trở về nói tiếp, Trần Trọng đang ở trong phòng làm việc của tôi.”
Tôi gần như chạy nhanh về phía phòng làm việc của Thẩm Thứ, nhưng mấy người Khả Hân và Hứa Thiên Hoa cũng đã đến, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc đang đóng chặt của Thẩm Thứ.
Khả Hân thì thầm tâm sự: "Trần Trọng đến đầu thú.”
Theo lời khai của Trần Trọng, có thể Khả Hân và mấy người nhân viên kỹ thuật chân trước vừa rời đi, bảo mẫu đã lập tức gọi điện thoại cho anh ta giải thích tình hình. Anh ta ý thức được sự việc không thể che giấu được nữa, lập tức đặt công việc xuống rồi chạy về nhà, đồng thời gọi Trần Gia Gia trở về. Anh ta đưa hết số tiền tích góp mấy năm nay cho Trần Gia Gia, dặn dò cô bé nhất định phải chăm sóc tốt cho chị gái, nhất định phải học xong đại học. Sau khi có được lời hứa của Trần Gia Gia, anh ta mới đi xe điện đến đội Cảnh sát đầu thú, cũng nhờ vả Thẩm Thứ thay mặt anh ta bảo quản, nhất định phải trả lại cho Trần Gia Gia.