11.
Trước cửa sổ treo rèm vải nhung nặng nề, trong phòng chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng, hai chiếc giường đơn cộng với một bàn một ghế, nhồi nhét trong không gian chật cứng, còn có thêm ba người chen vào nữa, ngay cả xoay người cũng có chút khó khăn.
Một cô gái béo phì ngồi trên giường, cúi đầu chơi với một con búp bê bằng vải, rất tập trung chăm chú, dường như không phát hiện ra có người lạ đứng trước mặt.
Trần Trọng nói: "Đây là con gái lớn của tôi, Trần Tư Tư." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Con bé có chứng tự kỷ, không biết giao tiếp với người khác, các anh đừng trách.”
Điều này làm cho Thẩm Thứ và Khả Hân vô cùng giật mình. Cô gái trước mắt này khoảng hai mươi tuổi, liếc mắt thấy người cao khoảng một mét sáu lăm, cân nặng ít nhất một trăm ký. Ánh mắt của cô ta ngốc trệ, động tác vụng về, thỉnh thoảng cổ họng còn phát ra tiếng "ách ách" vô nghĩa, khiến cho người ta chua xót.
Thẩm Thứ quay đầu nhìn thoáng qua Trần Trọng và Trần Gia Gia, vẻ mặt bọn họ bình tĩnh mà tràn đầy yêu thương, không thấy chút khó khăn nào, làm cho người ta cảm thấy sức mạnh nội tâm của bọn họ cực kỳ lớn.
Thẩm Thứ hơi gật đầu, quay lại phòng khách cùng Khả Hân, ngồi xuống trên chiếc ghế vang lên tiếng kẽo kẹt.
12.
Trần Trọng cười cười nói: "Tư Tư bốn tuổi được chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ, tôi và mẹ con bé sợ sau khi chúng tôi chết không có ai chăm sóc con bé, cho nên quyết định có thêm một đứa con nữa, cứ như vậy mà có Gia Gia. Ai ngờ Gia Gia còn chưa tròn một tuổi, mẹ con bé đã chịu không nổi cuộc sống khổ sở này, để lại một lá thư rồi đi biệt tăm biệt tích, nhiều năm như vậy rồi còn chưa từng trở về. Nhờ Gia Gia hiểu chuyện, từ nhỏ đã gánh vác gánh nặng gia đình, lo trong lo ngoài giúp tôi. Ngay cả khi con bé đi học đại học, nó vẫn khăng khăng đi làm ngày ba giờ và trở về nhà để chăm sóc chị gái mình. Nếu như không có con bé, tôi và Tư Tư chỉ sợ đã chết cùng nhau từ lâu rồi." Anh ta nhẹ nhàng khéo léo nói, không nhanh không chậm, không buồn không vui, giống như chỉ đang kể một câu chuyện hư cấu.
Thẩm Thứ phối hợp cười khổ một tiếng, muốn hỏi Trần Gia Gia và Vương Tử Hiên có dây mơ rễ má gì trong cuộc sống và học tập hay không, lời nói đến bên miệng rồi nhưng cho dù như thế nào đi nữa cũng không nói nên lời. Anh ấy nhớ tới cái cớ vừa rồi khi vào cửa, nghĩ đến nói dối, liền nói: "Nhìn xem ảnh hiện trường hôm nay anh chụp đi, đừng bỏ lỡ chuyện quan trọng.”
Trần Trọng khởi động máy tính xách tay, mở thư mục, nói: "Hình ảnh được lưu bên trong, anh tự xem đi."
Thẩm Thứ tùy tiện xem qua. Kỹ thuật chụp ảnh của Trần Trọng quả thật không tồi, lúc đó cách hiện trường mấy mét, nhưng ảnh chụp đều lấy được góc đẹp nhất, vô cùng rõ ràng. Thẩm Thứ chọn ra mấy tấm hình quá đẫm máu, nói lưu lại tư liệu là được rồi, không nên đăng tải công khai. Trần Trọng liên tục đồng ý.
Thẩm Thứ đóng thư mục, đang muốn đóng máy tính thay anh ta, lại nhìn thấy trên màn hình máy tính có một tấm ảnh chụp chung của ba bố con Trần Trọng. Lúc chụp đang là hoàng hôn, ánh chiều ta bao phủ bờ sông, hai cô gái mặc váy trắng ngồi cạnh nhau, Trần Trọng mặc một chiếc áo thun cổ chữ V đứng ở một bên. Một nhà ba người vui vẻ tươi cười, rất hòa thuận, nhìn không ra sự đau khổ hay gian nan nào.
Trên cổ Trần Trọng và Gia Gia đều treo một sợi dây chuyền thạch anh màu trà.
Trong lòng Thẩm Thứ động một cái, hỏi: "Bức ảnh này chụp rất đẹp, hình như là ở bên bờ sông?”
Trần Trọng nói: "Mùa hè năm ngoái chụp bên bờ sông Gia Lăng, đó là chuyến đi xa duy nhất của gia đình ba người chúng tôi, rất có ý nghĩa kỷ niệm.”
Thẩm Thứ chỉ vào sợi dây chuyền thạch anh màu trà trên ảnh, dùng giọng đùa giỡn khoa trương nói: "Sợi dây chuyền này rất đẹp, nhưng đeo trên cổ anh sao lại cảm thấy không hợp nhỉ?”
Trần Trọng gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Là Gia Gia mua cho tôi. Con gái nhà người ta ai cũng có một đống vòng cổ, vòng đeo tay, chuỗi hạt gì đó, con nhà chúng tôi đến một món trang sức cũng không có, con bé cũng không mở miệng đòi, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Ba năm trước, trong sinh nhật lần thứ mười sáu của con bé, tôi đã đưa con bé đến chợ buôn hàng hóa nhỏ, nói đắt tiền thì tôi không mua nổi, mua một món giá rẻ, cũng coi như là tâm ý của một người cha. Ban đầu con bé nói không cần, nhưng không thể lay chuyển được tôi, chọn tới chọn lui thì chọn được cái này, chín mươi chín nhân dân tệ, còn mua cho tôi thêm một chiếc. Tôi nói tôi là một ông già đeo thứ này sẽ chọc cho người ta chê cười, con bé không chịu, nói nếu như tôi không mua, con bé cũng sẽ không mua, tôi đành phải mua thêm mỗi người một cái. Sau khi trở về con bé mới nói, mặt dây chuyền này là thạch anh màu trà, chòm sao của tôi là Thủ Hộ Thạch, muốn tôi đeo mỗi ngày để ra vào bình an, thuận buồm xuôi gió. Anh nói xem có một đứa con gái tri kỉ như vậy, có phải là ông trời ban cho tôi không?" Nói đến đây, trong mắt Trần Trọng như có ánh sáng phát lên lấp lánh.
Thẩm Thứ nhìn cái cổ trơ trọi của anh ta: "Con gái bảo anh ngày nào cũng đeo, sao anh không làm theo?”
Trần Trọng vô cùng ảo não: "Tôi làm mất rồi. Tôi là một người hồ đồ, mất mấy tháng rồi, muốn mua một cái giống hệt như thế nhưng chưa rảnh, Gia Gia còn an ủi tôi, nói không cần vội vàng, cứ từ từ đến chợ tìm, nhất định có thể mua được.”
Trần Gia Gia ngồi cùng một bên, không hề lên tiếng.
Thẩm Thứ cố ý nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, các anh nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ kỹ lời tôi nói, ảnh chụp quá đẫm máu nhất định không thể đăng tải công khai.”
Hai người ra khỏi cửa lên xe, Khả Hân nhịn không được hỏi: "Anh thấy thế nào? Cha con nhà họ Trần có đáng nghi không?
Thẩm Thứ trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Khó nói, động cơ gây án là gì?”