Bản Chép Tay Của Nữ Pháp Y: Thù Đồ

Hồi 1 - Chương 6: Hai Lần Đầu Thú Của Cha Con

07.

Khi xe chạy vào khuôn viên trường, ánh hoàng hôn đã kéo xuống, trăng sáng sao thưa. Sinh viên đi cùng nhau theo từng tốp năm tốp ba, hoặc thì thầm, hoặc vui cười thỏa thích; mấy nhóm người chơi bóng ở sân thể dục nhiệt huyết ngất trời, trong không khí tràn ngập hơi thở thanh xuân nồng đậm không thể tan đi.

Phùng Khả Hân không ngừng cảm thán: "Đây mới là cuộc sống đại học, thời gian tôi ở Học viện Cảnh sát chỉ được coi là đi tu hành mà thôi.”

Thẩm Thứ nói: "Cho nên cô thành Phật, những đứa nhỏ bây giờ thì vui vẻ đấy, nhưng những ngày tháng cực khổ còn ở phía sau.”

Bọn họ mất một khoảng thời gian dài mới tìm được Cố Văn Văn trong một hội trường nhỏ. Đêm đó người hâm mộ sẽ tổ chức hoạt động tập thể, Cố Văn Văn là người dẫn đầu, cậu ta mặc bộ đồ màu xanh da trời lấp lánh, trang điểm lên còn xinh đẹp hơn so với ban ngày. Tìm một nơi vắng vẻ, đầu tiên Thẩm Thứ cảm ơn cậu ta vì đã phối hợp với công tác của cảnh sát, sau đó hỏi cậu ta mấy câu về Vương Tử Hiên.

Cố Văn Văn rất không kiên nhẫn: "Các người không tranh thủ thời gian tìm hung thủ, hỏi thăm nhân phẩm của người khác làm cái gì chứ? Chẳng lẽ nói nhân phẩm của cậu ta không tốt thì bị gϊếŧ là đáng đời sao?”

Thẩm Thứ nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của cậu ta, kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi là cảnh sát hình sự, không phải thẩm phán, không đưa ra kết luận cho người khác, sẽ không bởi vì nhân phẩm của người khác tốt hay xấu mà ảnh hưởng đến việc phá án. Chúng tôi phân rõ ràng giữa nạn nhân và thủ phạm, ngay cả khi thủ phạm phạm tội ác tày trời, cũng được pháp luật bảo vệ, không cho phép bất cứ ai lạm dụng quyền hạn; cho dù là thủ phạm có bao nhiêu lý do chính đáng đi nữa thì chúng tôi vẫn sẽ bắt giữ họ và tòa án sẽ đưa ra phán quyết công bằng. Mỗi hung thủ phạm tội đều có động cơ, chúng tôi đào sâu quan hệ xã hội của Vương Tử Hiên là để tìm ra nghi phạm có quan hệ, thậm chí là thù hận với cậu ta, để phá án nhanh nhất có thể.”

Cố Văn Văn cái hiểu cái không, dưới sự kiên nhẫn khuyên bảo của Thẩm Thứ dần dần dỡ bỏ phòng tuyến tâm lý: "Vương Tử Hiên này, nói như thế nào đây, nếu dùng một từ để hình dung thì chính là bá đạo. Trong nhà cậu ta có tiền, tính cách lại rất mạnh mẽ cố chấp, cậu ta có thể dễ dàng sở hữu những thứ mà người khác phải rất khổ sở phấn đấu mới có được. Cậu ta không có kiên nhẫn theo đuổi con gái, có coi trọng thì tiêu chút tiền, cứng rắn một chút, lập tức giải quyết xong, lỡ như có chuyện gì vượt ngoài tầm kiểm soát sẽ có bố cậu ta thay cậu ta ra mặt giải quyết. Chúng tôi thường nói với nhau rằng cậu ta cũng không thể kiêu ngạo cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay phụ nữ. Không ngờ tới còn chưa tốt nghiệp đại học mà cậu ta đã xảy ra chuyện, báo ứng đến hơi sớm rồi.”

Thấy vậy, Thẩm Thứ thẳng thừng hỏi: “Cậu ta có sử dụng ma túy trong phòng ngủ không?”

Cố Văn Văn cười: "Mùi ma túy xông vào đau cả đầu, tôi có thể không ngửi được sao? Cậu ta nghiện ma túy rất nặng, sau khi sử dụng ma túy thì tâm tình phấn khởi, hành vi bất thường, bình thường tôi sẽ không ra khỏi phòng, mặc cho cậu ta làm bậy trong phòng khách.”

Phùng Khả Hân nhịn không được hỏi: "Cậu không phản ánh với nhà trường sao?”

Cố Văn Văn trợn trắng mắt: "Tôi là cảnh sát phòng chống ma túy hay là bí thư đoàn ủy, đến lượt tôi quản sao?" Tiếp theo lại lẩm bẩm một câu: "Hơn nữa trường học cũng không có khả năng không biết chuyện này.”

Thẩm Thứ không dây dưa với đề tài này nữa, cho Cố Văn Văn xem mặt dây chuyền thạch anh màu trà: "Cậu thấy ai đeo thứ này không?”

Đồng tử Cố Văn Văn phóng đại, hỏi ngược lại: "Cái này lấy từ đâu ra?”

Thẩm Thứ phát giác được dường như cậu ta biết mặt dây chuyền này, hàm hồ trả lời cậu ta: "Có liên quan đến vụ án. Cậu đã bao giờ thấy nó chưa?”

Cố Văn Văn phục hồi tinh thần, thẳng thừng phủ nhận: "Không có, chưa từng thấy.”

Thẩm Thứ biết Cố Văn Văn ăn mềm không ăn cứng, muốn cậu ta thoải mái nói ra sự thật nhất định phải tìm được lối đi vào sâu trong nội tâm cậu ta, đang suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền đến: "Cảnh sát Phùng, cô cũng ở đây sao.”

Phùng Khả Hân đáp lại: "Đúng vậy, cô Trịnh, thật trùng hợp, lại gặp cô rồi." Cô ấy ghé sát bên tai Thẩm Thứ nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm lớp của Vương Tử Hiên - Trịnh Thiều Hàm, chúng ta bị theo dõi rồi.”