Bên chỗ Tiêu Tê đã đốt xong mà phía Khỉ Ốm lại chậm chạp không có động tĩnh, từ đầu đến cuối giữa chân mày của Tây Tư Diên vẫn nhíu chặt lo lắng không biết hai người có xảy ra vấn đề gì không.
"Có cần tôi đi một chuyến không?"
"Xe còn chưa tới." Tây Tư Diên đáp lại hắn theo lẽ thường, sau đó thấy đôi mắt Tiêu Tê khẽ cong lên anh cũng hiểu ngay lập tức, "... Tốc độ tiến hóa lần hai nhanh lắm à?"
"Không biết, có nằm trong lòng tôi hưởng thụ không?"
Đương nhiên họ không thể tự ý rời khỏi điểm B nếu không khi Tuân Thiên đến e rằng sẽ càng thêm lo lắng hơn so với hai người bọn họ. Xe bán tải mở đèn pha chói lọi rung lắc vượt qua con đường đất đá mịt mù, chỉ hận không thể mọc cánh để bay cho nhanh. Sau khi Tuân Thiên túm Tiêu Tê và Tây Tư Diên lên xe vừa nạp đạn vào súng vừa nói: "Tình huống lạc quan nhất là bật lửa bị hỏng đốt không cháy."
Bạch Nga ngồi trên ghế tài xế lái xe, có vẻ như cô vẫn chưa điều chỉnh xong tâm trạng chỉ biết nói: "Đội trưởng, anh đang kể chuyện cười cho chúng tôi để làm sinh động bầu không khí đấy à?"
Nhưng con trai thích cười thường không gặp xui xẻo, khi mọi người đến điểm C Khỉ Ốm đang ngồi xổm dưới đất cầm hai cục đá ma sát với nhau, Tiểu Ngư ở bên cạnh cầm cành cây khô gấp đến giậm chân liên tục, "Cho anh giả ngầu này, không có việc gì lại chơi bật lửa bằng một tay! Để rơi vào hồ thấy ngu chưa!"
"Đừng ầm ĩ, bọn họ tới đấy, em nhớ phải nói là bật lửa bị hỏng chứ không phải anh làm rơi vào trong hồ!"
"Còn lâu, em sẽ nói, anh là con chuột chũi ngốc nghếch!"
"???"
Tiêu Tê còn chưa xuống xe đã nghe thấy Khỉ Ốm và Tiểu Ngư nhỏ giọng cãi nhau, hắn cố ý vừa đi vừa móc bật lửa ra tung nó từ tay trái qua tay phải đến cuối cùng còn dùng ngón cái bật nắp bật lửa ngay trước mặt Khỉ Ốm, "Trách tôi không cho cậu cái bật lửa tốt hơn chút."
"Anh nhìn kỹ thuật của người ta đây này! Rồi nhìn lại anh đi!" Tiểu Ngư ghét bỏ ném cỏ khô vào mặt Khỉ Ốm, Tuân Thiên kéo cửa sổ xuống rồi gác tay lên thành cửa sổ, ba phải hóng chuyện, "Không sao là tốt rồi, dọc đường đến đây chúng tôi đều lo lắng."
Cuối cùng cũng thành công châm lửa hai thùng pháo hoa, mọi người cũng không dừng lại, kíp nổ vừa bắt lửa đã nhanh chóng rời đi, "Có muốn vào trong xe ngồi không? Cảnh đêm quang đãng, khu vực quan sát tuyệt vời." Khỉ Ốm thấy Tiểu Ngư dựa lên cửa sổ ngắm pháo hoa trong không trung, khuôn mặt dán sát sắp xô lại thành cái bánh mì nhịn không được nói, Tiểu Ngư lập tức đỏ mặt bóp tay hắn, "Anh phiền chết đi được, cùng xem không?"
Bạch Nga mỉm cười mở cửa sổ trên nóc xe ra rồi nói với Tiểu Ngư: "Đứng lên mà xem." "Chị Bạch Nga!" Tiểu Ngư hưng phấn đứng tại chỗ kéo khóa áo lên chỉ để lộ ra đôi mắt, mái tóc dài tung bay trong gió phả vào mặt cũng không ngăn được màu sắc tươi sáng bay trên bầu trời đêm phía xa.
Tiêu Tê hàng sau nhịn không được lắc đầu lại thì thầm với Tây Tư Diên, "Với EQ như thế này có khi kiếp sau Khỉ Ốm cũng chưa theo đuổi được Tiểu Ngư mất!" "Trở ngại lớn nhất giữa họ là gì anh còn không biết?" Tây Tư Diên lùi ra sau rồi dựa vào, anh nhắm mắt tìm cho mình một vị trí thoải mái.
"Cái gì, không lẽ là tôi à?"
"Ờ."
"Trời đất chứng giám." Cánh tay Tiêu Tê luồn qua sau hông Tây Tư Diên, "Mục tiêu của tôi từ đầu đến cuối chỉ có một..."
Từ sau nụ hôn dưới pháo hoa hắn đã tự cho phép mình được cất cánh, ban đầu chỉ là những động tác lén lút chạm tay nhỏ bé, vai đυ.ng vai thì hiện tại đã ngang nhiên sờ mó eo nhỏ, ngoắc ngoắc chân nhỏ, Tây Tư Diên phiền nghiêng người sang muốn ngủ một lát, sau đó anh chợt nhận ra để lộ phía sau cho Tiêu Tê là một quyết định sai lầm thế nào, cái đồ chó này đè cả người lên anh lưng bụng hai người không còn một kẽ hở.
"Anh dám cứng thử xem!" Tây Tư Diên sờ lên con dao giắt bên hông, Tiêu Tê lập tức nắm lấy tay anh ấn dao vào trong vỏ, "Không dám không dám... Ôm ngủ cho ấm!"
Thông thường những trận đấu giằng co như vậy người thua vẫn luôn là Tây Tư Diên, nói chung là anh không cởi mở bằng Tiêu Tê, không mặt dầy như vậy, cũng không nóng ấm bằng cơ thể người ta, rất nhanh Tiêu Tê đã cởϊ áσ khoác ra rồi đắp cho Tây Tư Diên đang ngủ say trong lòng mình. Cửa sổ trên trần xe khép lại ngăn cách cơn gió đêm ướt lạnh ồn ào náo động bên ngoài.
Tiểu Ngư và Khỉ Ốm mỗi người ngồi vững vàng một chỗ, bên trong xe yên tĩnh thỉnh thoảng xóc nảy vài cái thắng gấp vài lần cũng đều hữu kinh vô hiểm. Tuân Thiên câu được câu không nhỏ giọng trò chuyện với Bạch Nga, khi đến khu an toàn anh ta quay đầu định mở miệng nói bỗng thấy đội trưởng của mình vuốt ve mái tóc của người trong lòng, trong mắt cũng chan chứa tình cảm dịu dàng.
"..."
Tiêu Tê cũng chú ý tới ánh mắt hoảng sợ của anh ta, hắn lập tức thu tay về giả vờ như không có gì phát sinh hết, Tuân Thiên nhìn Tây Tư Diên không biết gì cả rồi lại nhìn Tiêu Tê có tật giật mình, trong bụng thầm kết luận tên gay chết tiệt này thừa dịp người ta ngủ say mà ăn đậu hũ.
Anh ta yên lặng đấu tranh vài giây cuối cùng quyết định từ bỏ lương tâm mà lừa gạt thay đội trưởng, đồng thời cũng thề sau này phải tranh thủ tất cả cơ hội để giúp hắn cưa đổ được người đàn ông này.
Chờ ở cửa khu 7 không phải Lưu Huy và Mèo Con, cũng không phải Hùng Anh Anh mà lại là Sở Tử Vũ - kẻ Tiêu Tê chỉ muốn ném thẳng xuống Bắc Băng Dương. Hắn nhìn tên này chẳng khác gì một cái đuôi đi xum xoe Tây Tư Diên mới vừa tỉnh ngủ thì quay người nói ám chỉ với Tuân Thiên: "Anh trai cậu ta là Sở Học Dung."
"Phụt, lại là anh ta... Nghiệt duyên." Tuân Thiên nhớ tới chuyện gì buồn cười, "Nếu anh ta biết anh bám dai như đỉa cũng đang ở Tây Dương có khi mặt liệt cũng phải điên lên rít gào."
"Cậu đã làm đến cái chức đội trưởng đội bốn rồi mà sao ở đây có ai cũng không biết, còn phải để tôi nhắc cho cậu à?" "Oan quá đội trưởng ơi, tôi cũng đến đây lần đầu thôi, đội trưởng lúc trước thấy tôi có kỹ năng cao cường thì truyền lại vị trí cho tôi còn bản thân tự hạ mình xuống làm đội phó."
"... Sao tôi lại không gặp được chuyện tốt như vậy, cậu nhìn xem bây giờ tôi đang ở cái chiến đội gì, đứng thứ 91, đội trưởng thì ngu như bò, cái đội tên là Hừng Ưng ấy, tiểu đội gọi là Diều Hâu, nghe có khác gì đại hạ giá khai trương vườn bách thú không?" "Xử lý hắn, cướp ngôi đi!"
"Người tiếp theo." Tiếng nhân viên kiểm tra lạnh lùng vang lên cắt đứt đoạn đối thoại không thể cho người biết của hai tên bạn đểu, Tiêu Tê đẩy Tuân Thiên lên phía trước, "Tôi đợi ở phòng quan sát."
Khỉ Ốm đã tự động nhận định Tiêu Tê bị choáng, thấy nhưng cũng không thể trách, gã chặn lại vết tiêm hỏi: "Có cần tôi lấy cho anh cái chăn không?" "Hai cái đệm." Tây Tư Diên đi tới bên cạnh Tiêu Tê, "Tôi cũng đến phòng quan sát."
"Ừ." Khỉ Ốm không có phản ứng gì nhưng Tiểu Ngư lại khó hiểu, hỏi: "Sith, anh... với anh ấy?" Kỳ thực anh em thân thiết chiếu ứng cho nhau cũng rất bình thường nhưng cô luôn cảm thấy từ đêm qua gặp lại bầu không khí giữa hai người này trở nên khác hẳn.
Sở Tử Vũ cũng nổ tung trong nháy mắt, cứ như thằng nhóc trẻ trâu lần đầu biết yêu cái gì cũng dám nói ra: "Đến cùng quan hệ của hai người các anh là thế nào?"
"Người cùng phòng bệnh." Ngón tay Tiêu Tê chỉ mình lại chỉ Tây Tư Diên, "Choáng, mất máu."
"Anh nghĩ tôi là đứa ngốc à?" Sở Tử Vũ cắn răng nghiến lợi cắn răng nghiến lợi chỉ tay, Tuân Thiên hợp thời ngăn cản trước mặt cậu, "Bạn nhỏ ơi anh trai cậu có biết trễ vậy rồi mà cậu còn lêu lổng ở ngoài không?" "Anh là ai! Đừng có lấy anh trai ra khè tôi!" "Tôi không những treo anh cậu lên miệng mà còn cố ý kêu người đi gọi anh cậu tới." "..."
Khỉ Ốm kéo tay Tiểu Ngư dẫn cô về ký túc xá, "Tây Tư Diên không đi chẳng lẽ lại để em đi? Cô nam quả nữ lại ở chung một phòng à?" "Em... Em không có ý này!" Tiểu Ngư không muốn nói nữa, cô không bao giờ nghĩ đến chuyện ở những phương diện khác nhưng bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ từ tận đáy lòng nhưng lại không quá quan trọng.
Tối nay phòng quan sát không một bóng người, là một nơi tốt để bàn chuyện yêu đương. Tiêu Tê mừng rỡ chẳng còn chút buồn ngủ, sau khi người canh gác thắp nến xong rồi rời đi hắn dánh dính lên người Tây Tư Diên như một con gấu.
"Ngày tốt cảnh đẹp phù hợp cho chúng ta làm vài chuyện xấu hổ..."
Tây Tư Diên linh hoạt thoát được, Tiêu Tê lại ôm lấy vài lần mới nhận ra đối phương không muốn vui đùa với mình, Tây Tư Diên mặt không thay đổi mà nhìn hắn, trong mắt không hề có chút ấm áp nào.
"Là do tôi hiểu lầm."
"Hả?" Tiêu Tê lúng túng, không hiểu cảm xúc hôm nay của Tây Tư Diên đến từ đâu, hắn mím môi cười hỏi: "Hiểu lầm gì?"
"Tôi cứ nghĩ anh thích tôi, cũng nghĩ rằng chúng ta sẽ hẹn hò sau đêm nay."
Tiêu Tê đột nhiên thở phào tựa lưng vào tường nói tùy ý: "Tôi còn tưởng là có việc gì chứ, có phải thiếu một lời chính thức với em không? Nói bao nhiêu lần đều được mà..."
"Thích của anh chẳng qua chỉ là một thứ tình cảm tạm thời, bất cứ lúc nào cũng có thể dứt ra bỏ đi." Tây Tư Diên cách hắn một mét, "Anh thế nào cũng không chịu nói ra nguyên nhân phải dùng tên giả, một ngày nào đó bọn họ lại uy hϊếp anh chỉ sợ rằng anh sẽ biến mất trong nháy mắt đúng không?"
Tiêu Tê mở to hai mắt nhìn, dường như hắn không có gì để phản bác. Tây Tư Diên không đợi hắn mở miệng đã nói, "Sở Tử Vũ hỏi nhưng anh cũng không nói quan hệ người yêu, anh không muốn để lộ cho người khác biết nên mới ra hiệu ngầm với Tuân Thiên."
"Lúc đó em tỉnh à?"
Tây Tư Diên không trả lời vấn đề của hắn, tự mình nói cho xong: "Chỉ có thể nói anh không muốn tôi vì mối quan hệ riêng tư của chúng ta mà dính líu đến những chuyện sau này nhưng lại muốn Tuân Thiên bảo vệ cho tôi vào lúc anh bất lực."
"Liên hệ với việc trước đây anh từng khẳng định một cách chắc chắn rằng miễn dịch và tiến hóa lần hai không thể cùng phát sinh trên một người, có phải anh biết sự thật phía sau hiện tượng biến dị đúng không? Cho nên mới phải mai danh ẩn tích tránh né truy sát... Không phải là lực lượng quân đội đó chứ?"
"..." Tiêu Tê khép miệng, lông mi như quạt hương bồ, có vẻ như hắn không biết phải đáp lại phỏng đoán của Tây Tư Diên như thế nào, người thông minh ở cùng với nhau chính là như vậy, bạn cho rằng mình che giấu bí mật rất tốt nhưng thật ra người kia từ sớm đã soi mói ra từng chút từng chút một sâu đến độ bạn không thể lường được.
"Đương nhiên những thứ này đều không quan trọng." Tây Tư Diên nhấn mạnh, "Cái tôi không thể chấp nhận chính là trong lúc tôi đang chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả những cực khổ phải đối mặt sau khi yêu anh thì anh lại có thể rời đo bất cứ lúc nào."
"Có gì mà không đúng?" Tiêu Tê trợn mắt, "Chẳng lẽ em còn muốn bên nhau hạnh phúc đến đầu bạc răng long trong cái thời buổi này sao?"
Toàn bộ đã đoán đúng, trong lòng Tây Tư Diên chùng xuống, ban đầu anh cảm thấy việc giấu diếm mối quan hệ của hai người không phù hợp với tính cách của hắn, liên hệ với những chuyện trước và sau khi tiếp xúc, bỏ qua mấy nguyên nhân nhảm nhí như nhớ nhà, nhớ mấy bông hoa dại nở thì chỉ còn một nguyên nhân hợp lý nhất.
"Tôi không muốn liên lụy đến em là có lỗi hay sao?" Đây là lần đầu tiên Tiêu Tê dùng chất giọng tàn nhẫn nhất với Tây Tư Diên, "Hai bên đều có tình cảm với nhau, dễ hợp dễ tan, không thì còn thế nào nữa?"
"Anh không tin tôi." Đôi mắt Tây Tư Diên càng thêm lạnh lùng, hai người đối chọi gay gắt như lần đầu tiên gặp mặt, "Đây chính là nguyên nhân cái gì anh cũng không chịu nói. Anh cố ý để tôi tin rằng tiến hóa lần hai là bí mật anh sống chết phải giữ kín, nhưng phía sau ---"
"Biết nhiều như vậy thì có gì tốt hả?" Tiêu Tê không muốn nghe tiếp, hắn nghiêm khắc nện vào tường, khẽ gầm lên: "Ngay cả chiến hữu của mình tôi còn không tin tại sao lại phải tin tưởng một người bình thường? Tôi làm sao có thể chắc chắn một người đàn ông mới quen hai tháng sẽ không phản bội mình!"
Tiêu Tê biết mình nói thế là quá đáng lắm rồi nhưng hắn phải dùng cách như vậy để kết thúc cuộc đối thoại này, quả nhiên Tây Tư Diên không đáp lại nữa, sương giá hình thành một lớp vỏ cứng ngăn cách giữa đôi bên.
Bốn tiếng trước họ vừa thấu hiểu lẫn nhau, hôn môi không dứt, một tiếng trước họ còn thân mật ở cùng một chỗ, còn chưa kịp nói câu hẹn hò thì bây giờ thái độ của hai người chẳng khác gì cả đời không bao giờ gặp lại nhau.
Tiêu Tê giận Tây Tư Diên vì sao không chịu duy trì cái vỏ ngoài hai người ngầm hiểu lẫn nhau như ban đầu, lại nghĩ anh nguyện thổ lộ tình cảm với mình mới có thể thẳng thắn mọi chuyện, quả thật hắn từng nói với Tây Tư Diên như vậy nhưng hai người vẫn không tin tưởng lẫn nhau. Dù sau khi biết Tây Tư Diên không tố cáo hắn không vì quyền lợi, nhưng anh cũng chỉ là một sinh viên bình thường, ai có thể đảm bảo anh sẽ không bị người khác lợi dụng? Dưới nghiêm hình bức cung anh có thể kiên trì bao lâu.
Tây Tư Diên nói ra câu thích cũng là lời hứa hẹn trịnh trọng hiếm có, điều này khiến Tiêu Tê vui mừng nhưng cũng không thể chịu nổi, như Tây Tư Diên đã nói, khi đến lúc hắn vẫn sẽ bỏ đi không chút do dự.
※
Trước khi Khỉ Ốm đi hai người còn tình nồng ý mật, lúc Khỉ Ốm về thì ai cũng lạnh lùng thờ ơ như cái hầm băng, gã cảm thấy bản thân không thể không làm chất keo gắn kết tình hữu nghị, nhưng tình huống căng thẳng khiến gã cũng không tiện hỏi nhiều về chuyện tình cảm, "Sith, không xong rồi, thắng ngu kia gây chuyện rồi!"
Đi cùng gã có Lưu Huy, Mèo Con còn đang mặc đồ ngủ mới bị lôi ra khỏi chăn và Hùng Anh Anh.
Toàn tộc xuất động nhất định là đại họa.
Tâm trạng Tiêu Tê cực kém nhất là khi Khỉ Ốm theo thói quen kéo theo mọi người vây quanh Tây Tư Diên, quả thực hắn chỉ muốn trốn đi, may thay Mèo Con gọi hắn vài tiếng rồi túm lại: "Anh, chuyện lớn!"
Tây Tư Diên vô cảm nhìn hắn một cái rồi nghiêng người tránh khỏi vị trí trung tâm, không ngờ Hùng Anh Anh nói khoác không biết ngượng lại đặt mông vào chiếm chỗ, gã xoa mắt nói: "Chuyện lớn, chuyện lớn, mấy người cứ nói lớn mãi thế đến cùng là chuyện gì?"
Tiêu Tê giũ cái chăn nhung Khỉ Ốm mang đến ra sau đó kẹp Mèo Con vào giữa hai đùi rồi đắp kín cả hai. Lưu Huy mấp máy miệng muốn nói lại thôi hiển nhiên chiếc chăn chả có tác dụng gì cả, hắn từ lúc vào đã chùng vai, tay ôm thắt lưng, sau khi tổ chức ngôn ngữ xong mới kể: "Hôm nay tôi cứu được một cô gái, kết quả chọc tới tổ chức đứng đầu khu 7."
"Ông chủ tư nhân của họ là đội phó đội Thánh Quang."
"Thánh Quang?" Cuối cùng Hùng Anh Anh cũng có chút sợ hãi, vẻ mặt của gã như thể lúc này nộp Lưu Huy ra liệu còn có thể lấy công chuộc tội có được sự tha thứ của hoàng đế, "Đội phó của họ là người dị năng tiến hóa lần thứ hai đấy!!"
"Anh Huy giỏi đấy, mới nửa ngày đã điều tra được đại ca nhà người ta là ai." Tiêu Tê mỉm cười đùa nghịch mái tóc của Lâm Hổ, Lưu Huy không biết hắn đang khen ngợi hay cà khịa chỉ có thể nói một cách áp lực: "Triển Thần...Chính là cô gái tôi cứu đã nói cho tôi biết."
"Bây giờ cô ấy đang ở đâu?" Tây Tư Diên hỏi, Khỉ Ốm chỉ chỉ phía sau, "Khắp người bẩn quá, Tiểu Ngư đưa cô ấy đi tắm rồi."
"Ừ, tắm xong để cô ấy nghỉ ngơi, chờ đến sáng chúng tôi về." "Chờ đã!" Hùng Anh Anh bị cái kiểu muốn xen vào chuyện người khác đến là đương nhiên của Tiêu Tê chọc cho giật mình cuống quýt gào lên, "Cậu không nghe thấy à, đội Thánh Quang đó! Cả hai đội trưởng đều là người dị năng tiến hóa lần hai, xếp hạng toàn khu trước 10."
"Nói chính xác là 11." Tiêu Tê cắt ngang gã, Hùng Anh Anh càng thêm điên tiết, "Vậy cậu có biết chúng ta hạng 91 không? Đội trưởng đội Hùng Ưng là dị năng gì, vị giác cấp một! Đội phó là dị năng gì? Vẫn là vị giác cấp một!... Không nhiều lời với mấy người nữa, giao cái cô đó ra đây để tôi mang đi gặp đội trưởng đội Thánh Quang mong người ta giơ cao đánh khẽ."
Tiêu Tê lười tham dự vào ý kiến của Hùng đội trưởng, hắn nhìn Lưu Huy ý bảo có ý kiến gì thì mau nói ra, "Tôi muốn cứu cô ấy." Thái độ của Lưu Huy rất kiên định, "Nhưng tôi không có cách nào hết."
Nếu thật sự dính vào quá sâu hắn sẽ thật sự vì bảo vệ sự an toàn của các anh em mà từ bỏ cô gái này, Hùng Anh Anh không nghe ra ý trong lời của Lưu Huy, gã chỉ cảm thấy hình tượng chàng ngốc cao to của Lưu Huy được phát huy hết công suất, "Thôi xin đấy, khu an toàn này cả đống người bị bắt nạt, cưỡиɠ ɧϊếp đánh lộn bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, cậu muốn cứu hết ư?"
"Không cứu được, nhưng không phải ai cũng cầu xin chúng ta cứu, nhưng một khi đã đến rồi thì làm sao có thể không cứu cho được?"
"Cậu đóng cửa vào!!!" Hùng Anh Anh giận bay màu.
".... Không biết đầu óc như vậy mà sao gã lại thành lập chiến đội được." Khỉ Ốm nhổ nước bọt, Lâm Hổ khẽ nghiêng đầu meo meo nói thầm với gã: "Còn nhớ người phụ nữ bị gϊếŧ đi bên cạnh gã lúc trước không, có khi đều là cô ta nghĩ kế." Khỉ Ốm nâng cằm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn không nhớ ra người phụ nữ nào.
"Đường rồi, cách gì thì cũng phải nghĩ mới ra." Tiêu Tê phất tay một cái đuổi Lâm Hổ từ trong lòng ra ngoài, hắn nói xong nhìn Tây Tư Diên rồi không nhịn được kéo chăn lông lên che mặt, "Các cậu đã vào rồi thì cũng không ra ngoài được, tìm chỗ ngủ một lát đi."
※
Trước tận thế thành tích của Triển Thần cũng không tốt, bình thường thầy cô đều nhận xét cô là một cô gái ngơ ngác, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì theo học trường y, cũng chỉ hi vọng tương lai có thể làm y tá trong một bệnh viện ở trấn trên hoặc một bệnh viện tỉnh rồi tìm một người chồng có nhân phẩm tốt, giúp chồng nuôi dạy con cái êm đềm trải qua quãng đời còn lại.
Sau tận thế cô cũng không trở nên thông minh nhạy bén sau những đả kích, người ngốc có phúc của người ngốc cứ như vậy mà đến được khu an toàn Tây Dương, ban đầu vì thành thạo nên cô tìm được một công việc trong bệnh viện cũng miễn cưỡng ấm no, nhưng xui thay bị đội phó chiến đội Thánh Quang đến khám bệnh nhìn trúng, bị c/ư/ỡ/n/g h/i/ế/p trong phòng bệnh.
Nếu như hiệp hội chiến đội mặc kệ không quản mấy chuyện này, sẽ không còn ai có thể quản. Trong lúc đội phó kia dưỡng bệnh Triển Thần nhiều lần bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©, thậm chí là h/i/ế/p d/â/m, cô không thể nhịn được nữa nên xin nghỉ trốn trong nhà nhưng ở khu an toàn này nghỉ một ngày cũng đồng nghĩa với việc đói cả ngày, quá đáng hơn nữa là đội phó Thánh Quang còn đến tận nhà cô, tán tỉnh cô ngay trong nhà của mình.
Gã đội phó tán tỉnh xong thì ép buộc cô tiếp khách, còn phái những cô gái khác đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự đến để tẩy não Triển Thần. Cô cố gắng chạy trốn, cũng vô số lần cầu xin sự giúp đỡ từ người khác nhưng cuối cùng những người đó lại chẳng khác gì những cô gái kia, đều nghe theo kẻ có quyền lực.
Cô đã không còn thứ gì có thể trao đổi với Lưu Huy, có lẽ thân thể là vốn liếng duy nhất cô có nên Triển Thần mới gấp gáp thể hiện mình như vậy, còn dọa cho Lưu Huy sợ, cô hết cách lại phải đi tiếp khách mới đổi về được một phiếu lương thực trả cho hắn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không dám về nhà, đám người kia nhất định vẫn còn ở đó chờ cô, Triển Thần đi lang thang không mục đích cuối cùng vẫn quay về trước cửa ký túc xá của đội Hùng Ưng, tuy rằng chưa từng nghe tên chiến đội này nhưng người ở đây nhất định đều rất lợi hại, cô nghĩ như vậy mà tựa vào bức tường bên ngoài kí túc xá.
Còn chưa ngồi xuống cô đã thấy pháo hoa rực rỡ dưới bầu trời sao ở phía xa xa, người thời đại này sớm đã chẳng còn thấy kinh ngạc trước những chuyện lạ, lúc này đêm khuay đen tối bỗng có thêm cảnh đẹp tựa như những bông hoa đẹp nhất nở vào cuối thu, cứ thế nở rộ một cách vô căn cứ, kiêu ngạo tượng trưng cho hi vọng.
Nếu không có nó Triển Thần sẽ không phản kháng lại những kẻ tìm tới cửa kia, sau mấy tháng khuất phục cuối cùng cô lại mạnh mẽ đấu tranh lần nữa, thỉnh cầu duy nhất là chí ít hãy để cô xem xong màn pháo hoa này.
Sau đó cô thấy được người đàn ông tượng trưng cho hi vọng chân chính của mình.
Tiểu Ngư nghe xong cũng tê cả da đầu, cô nghĩ nếu Thẩm đội trưởng ở căn cứ Sơn Loan cũng mặt người dạ thú, đội lính đánh thuê vừa gϊếŧ zombie để bảo vệ dân chúng lại vừa tư lợi bắt ép các cô gái trẻ phải bán d/â/m giống đội Thánh Quang thì sẽ chẳng còn ai đứng ra vì chính nghĩa của các cô nữa.
"Hiệp hội chiến đội sẽ không làm căng với chiến đội có người tiến hóa lần hai." Tiêu Tê dùng tóc cũng có thể hiểu rõ tâm lý của mấy kẻ chính trị gia này, "Đắc tội họ sẽ gây ra náo động, tạo thành thương vong nhiều hơn."
Triển Thần mặc áo len và váy của Tiểu Ngư đang cầm trà nóng yên lặng lắng nghe, cũng không lộ ra vẻ mặt bất bình khi phải đối diện với sự đối xử bất công này.
"Hiện tại đúng là không có cách để quản lý người dị năng." Hùng Anh Anh chen miệng nói, viện nghiên cứu cần máu của người tiến hóa lần hai, chống lại zombie cũng cần lực lượng của họ, họ có vô số ưu đãi đồng thời khi họ phạm lỗi cũng không có cách nào quản giáo, đúng là muốn làm gì thì làm."
"Tiêu Tê, anh mau tìm Tuân đội trưởng giúp đi!" Khỉ Ốm đột nhiên nghĩ tới bọn họ còn một mối quan hệ như vậy, "Không phải anh ta là bạn học của anh đấy ư, phó hội trưởng hiệp hội chiến đội chẳng lẽ còn không quản được gã? Hùng đội trưởng, đội Khải Hoàn xếp thứ mấy?"
Hùng Anh Anh bị từ 'bạn học' dọa cho không thở nổi, khó nhọc nói: "Thứ tư..."
"Không tốt lắm đâu..." Suy nghĩ thật của Tiêu Tê là đi tìm Cẩu Thiên giúp đỡ sẽ bị cười cho thối mũi, "Có gì không tốt đâu, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp." Khỉ Ốm cố gắng thuyết phục hắn, "Ăn cơm trước đi! Sau đó tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai đi tìm Tuân đội trưởng nói chuyện. Cô Trần cứ an tâm, ngài Tiêu đây nhìn thì xấu tính nhưng dù không phá được cái tổ chức tội phạm kia thì cũng có thể cứu cô ra."
Triển Thần lập tức buông ly nước, hai đầu gối chấm đất dập đầu với Tiêu Tê, Lưu Huy một tay lấy chặn ngang đỡ cô lên, "Không cần phải thế!" "Muốn." Triển Thần tự có sự cố chấp của mình, chết sống cũng phải dập đầu với Tiêu Tê, dập đầu xong cũng cho Lưu Huy một cái dập đầu để tạ ơn hắn đã cứu mạng.
Tiêu Tê đã nhận đại lễ này không đi gặp Tuân Thiên cũng phải đi, Tiểu Ngư lập tức sùng bái khen hắn vài câu rồi lấy ra lương thực của đội vừa được cấp vào bếp nhặt rau rồi xào, Triển Thần lập tức đuổi theo giúp đỡ.
Hùng Anh Anh thấy đội của mình chiến thắng trở về, lại còn có Tuân Thiên làm chỗ dựa trong nháy mắt tư thế hào hùng tinh thần phấn chấn, gã như một tên thuyền trưởng với cái mũ lông ngồi trịch thượng trên ghế sô pha sai bảo Lâm Mèo Con rót nước cho mình, uống một ngụm lại nghĩ đến một vấn đề, "Triển Thần có bị bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙© không? Ăn cơm với cô đó có bị lấy không thế?"
Khỉ Ốm lườm gã một cái, "HIV không truyền qua đường nước bọt." "À." Hùng Anh Anh yên tâm, một giây kế tiếp lại chợt nhảy dựng lên, "Không được không được, hai hôm nay trong miệng tôi có hai vết lở to, đi đây đi đây, việc này làm xong báo một tiếng!"
"Quả thực cũng là một vấn đề, nếu muốn nhận cô ấy có cần đưa đến bệnh viện khám xem không? Không sợ cô ấy biết sẽ tổn thương à?"
"Tâm trạng quan trọng hay mạng quan trọng?" Khắp người Lưu Huy đau đến muốn tan thành mảnh nhỏ nhất là mấy chỗ bị gậy đánh, không cần nhìn cũng biết nhất định đã bầm tím rồi, "Ngày mai tôi đưa cô ấy đi khám, hi vọng có thể thuận lợi... Tiêu Tê, ngại quá, tôi mắt mù kéo phải cục nợ còn để anh phải giải quyết."
"Không có gì." Đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Tê không giống như không có chuyện gì, hắn vốn đang ngập trong du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc vừa lúc lại có kẻ đυ.ng vào họng súng, "Ngô Tầm đội trưởng đội Thánh Quang cũng chính là kẻ đã tiêm virus zombie vào người tôi, vừa lúc thù mới hận cũ tính toán hết một lần."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiêu Tê: Không vui, không vui, lật đổ một chiến đội cho hả giận!